Diệp Thiên không hề di chuyển nhưng ánh mắt của anh lại rõ sự phẫn nộ.
“Tiểu tử, tao khuyên mày tốt nhất là ngoan ngoãn chịu trói đi, nếu không đừng trách tao không khách sáo”, ở một bên, Diệp Thành Phong như tóm được đằng chuôi của Diệp Thiên, bật cười điên cuồng.
Thế nhưng Diệp Thành Phong cũng không hề di chuyển. Có điều lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên có một bóng hình di chuyển thật nhanh từ phía xa tới.
Chỉ bằng một chiêu đòn mạnh bạo đã đánh trúng vào Diệp Thành Phong.
Bịch!
Chỉ một chiêu cũng đủ khiến Diệp Thành Phong bay ngay ra ngoài. Ông ta ngã ra đất, ói ra cả miệng máu là máu.
“Ai, là ai?”, ông ta khó khăn lắm mới vực dậy nổi, cố gắng nhìn mọi thứ đang diễn ra trước mặt với ánh mắt không sao tin nổi.
Chỉ thấy có một bóng hình từ từ đáp xuống. Đây là một ông già chừng hơn sáu mươi tuổi, để mái tóc dài bạc phơ và búi gọn trên đầu. Trông ông ta, người ta lại có cảm giác như đang gặp một vị tiên nhân vậy.
Chủ yếu là vì khi ông ta xuất hiện tại đây, trong chốc lát một luôn sức mạnh khủng khiếp được đẩy ra, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều bị đè nén.
Người này…
Thực lực vô cùng mạnh mẽ và giường như nó là bản năng.
“Mặc Huyền”, ông ta thản nhiên nói ra hai từ.
Nhưng hai từ mà ông ta vừa nói ra cũng đủ khiến cho tất cả mọi người đều phải kinh ngạc.
Mặc Huyền…
Người này lẽ nào là ông tổ của nhà họ Mặc trong truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-chien-than/766378/chuong-846.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.