Sau khi ra khỏi hang động, Long tiền bối đã tự tìm chỗ để vẽ bản đồ đường đi tới Đông Đảo. Mặc dù tuổi ông ta đã cao nhưng cũng may trí nhớ tốt nên vẫn có thể vẽ đường dễ dàng. Có điều vừa đi tới, ông ta đã cảm thấy ngỡ ngàng vì cảnh tượng trước mắt. Chỉ thấy Diệp Thiên một tay giơ Thủy Tổ Kiếm, tay còn lại giơ ra hai ngón tay, sau đó từ vị trí chuôi kiếm, Diệp Thiên cứ thế miết thanh kiếm. Có thể nhìn ra một luồng sáng loáng màu ánh vàng xuất phát từ đầu ngón tay, bị Diệp Thiên ép vào thanh kiếm. “Thần tính li binh?”, Long tiền bối kinh ngạc, mặt ông ta biến sắc. “Không thể nào, thủ pháp này đã thất truyền, vả lại về cơ bản không thể thành công”. “Thần tính li binh, tức là thần tính bị huỷ diệt”. “Chỉ có binh khí mới có thể là vật cắt đứt thần tính được”. Nhưng ngay sau đó, giọng nói của Long tiền bối đã im bặt. Sau đó liền trông thấy một luồng thần tính bị Diệp Thiên ép ra khỏi kiếm và cứ thế lững lờ trong bàn tay Diệp Thiên như một sinh mệnh sống vậy. “Sao, sao có thể?”, Long tiền bối ngạc nhiên, trong mắt ông ta rõ vẻ không sao tin nổi. Ông ta cũng được coi là người hiểu nhiều biết nhiều vì dù gì cũng xuất thân trong gia tộc quy ẩn cho nên ông ta cũng biết đôi chút về một số thứ liên quan đến thần tính. “Trong sách cổ của gia tộc quy ẩn chúng tôi có ghi chép, sau khi thần tính thoát li khỏi binh khí thì sẽ lập tức tiêu tán, không thể nào giữ lại được”. “Bây giờ, chuyện này…”. Ông ta cứng đơ người, còn động tác của Diệp Thiên thì không ngừng lại. Rất nhanh chóng, luồng thần tính được lôi ra kia được di chuyển tới vết thương trên người La Hằng. Khi thần tính và vết thương trên người La Hằng tiếp xúc với nhau, chỉ cần tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy cánh tay và phần chân bị hủy bỏ trước đó của ông ta dần dần hồi phục. “Chuyện gì thế này?” “Thật sự có thể tạo ra xương cốt và da thịt sao?” “Lợi hại quá”. Người nào người nấy đều tỏ ra hết sức ngỡ ngàng, đặc biệt là bản thân La Hằng, lúc này vẻ mặt ông ta mới nhiều sắc thái làm sao, thậm chí ông ta còn không kiềm chế nổi mà bật khóc. Vốn dĩ ông ta đã cảm thấy tuyệt vọng với thân thể tàn tật không nguyên vẹn của mình. Ông ta không ngờ và cũng không dám tưởng tượng sẽ có ngày này. Thân thể tàn tật có thể hồi phục lại. Nếu như trước ngày hôm nay có người nói với ông ta như vậy thì ông ta tuyệt đối không tin lấy một từ. Thực ra vừa rồi ông ta cũng không tin. Cho tới bây giờ, mọi thứ hiện ra thật sự trước mặt ông ta, ông ta mới tin. Cảm giác tê dại của cơ thể và các tri giác từ cánh tay với chân bắt đầu xuất hiện lại. “La Minh Chủ, cơ thể ông sẽ hồi phục hoàn toàn trong vòng một ngày. Trong một ngày này, ngoài việc kiêng nước ra thì không có gì trở ngại”, Diệp Thiên nhắc nhở. “Cảm tạ cậu Diệp”, La Hằng định quỳ xuống cảm ơn. Diệp Thiên phất một tay, một làn gió xuất hiện cứ thế quấn lấy La Hằng khiến ông ta không thể nào quỳ xuống được. Cảnh này lại khiến người ta phải thảng thốt. Rốt cục đây là thực lực thế nào mà có thể chỉ phất tay cũng đã có thể khiến cơ thể của một võ sĩ tầng thứ mười bị điều khiển? “Quỳ thì không cần, sau này ông quản lý Bắc Thiên Các cho tốt, bảo vệ nền võ thuật của Bắc Cương là được”, Diệp Thiên dặn dò. “Cậu Diệp xin yên tâm, cậu đã giao trọng trách cho tôi thì cho dù có chết tôi cũng phải làm bằng được”, La Hằng gật đầu quả quyết. Diệp Thiên vẫy tay gọi Long tiền bối, dặn dò: “Long tiền bối, những việc sau này ở Bắc Cương cần ông đích thân ra mặt, tiện cho La Hằng ngồi vững vào vị trí Các Chủ Bắc Thiên Các”. Long tiền bối đã định thần trở lại. Ông ta vội gật đầu, bảo đảm: “Cậu Diệp xin cứ yên tâm, sau này nhà họ Long chúng tôi sẽ có người đến đây hợp tác với Bắc Thiên Các, cùng bảo vệ sự an toàn của Bắc Cương”. Những lời này không hẳn là chí công vô tư giúp đỡ Bắc Thiên Các. Chẳng qua ông ta mượn việc hợp tác với Bắc Thiên Các, mượn việc ổn định cục diện Bắc Cương mà nịnh Diệp Thiên. Trước đây, Long tiền bối có thể chỉ thấy rằng Diệp Thiên là một võ sĩ giỏi nhưng vừa rồi, sau khi chứng kiến cảnh cứu người từ thần tính đó, ông ta có động lực cam tâm tình nguyện nịnh nọt Diệp Thiên hơn. Một vị thần như vậy đương nhiên nịnh sớm càng tốt. “Đưa bản đồ cho tôi”, Diệp Thiên gật đầu rồi chậm rãi giơ tay. Long tiền bối vội giao bản đồ đường đi tới Đông Đảo cho Diệp Thiên, sau đó ông ta vô thức đưa mắt nhìn về thanh Thủy Tổ Kiếm trong tay Diệp Thiên, lên tiếng: “Cậu Diệp, thanh Thủy Tổ Kiếm trong tay cậu đã hoàn toàn mất đi thần tính. Nếu như không lưu giữ nó một cách đặc biệt thì rất khó có thể tới được Đông Đảo”. Thần binh có thể được gọi là thần binh ngoài chất liệu của bản thân nó ra thì còn vì thần binh có thể chứa đựng thần tính. Có thần tính dưỡng binh khí thì thần binh mới càng ngày càng mạnh. Vũ khí bình thường không thể chứa thần tính, nhưng có thể lưu giữ trong thời gian rất dài. Còn thần binh một khi mất đi thần tính, nếu không có cách nào bảo vệ và giữ gìn nó thì sẽ dần dần bị các tạp chất của thế giới bên ngoài ăn mòn, cuối cùng trở thành đồ bỏ đi. Diệp Thiên vừa nhìn bản đồ vừa nói: “Thủy Tổ Kiếm có duyên với tôi, nó sẽ không dễ dàng bị hủy hoại đâu”. Anh có được chân truyền của Thủy Tổ, thanh Thủy Tổ Kiếm này lại là thần binh chuyên dụng năm xưa của Thủy Tổ cho nên có một loại ràng buộc đặc biệt bên trong đó, hoặc có thể nói là mối quan hệ tương trợ lẫn nhau. Chỉ cần Diệp Thiên cầm lấy nó thì Thủy Tổ Kiếm sẽ không bị huỷ hoại. Long tiền bối như hiểu như không. Còn Diệp Thiên đang nhìn bản đồ thì khẽ cau mày, nói: “Bản đồ này của ông sao lại vẽ lằng nhằng lộn xộn như vậy?” Vì trên đó có không ít con đường rõ ràng nối với nhau, cũng có thể nói sau khi đi qua một con đường nào đó lại còn phải vòng một vòng lớn, quay lại con đường giao điểm đã đi qua. Long tiền bối vội đáp: “Nơi ở của các gia tộc quy ẩn đều rất thần bí, trông thì giống giao điểm nhưng thực tế thì hai địa điểm không cùng một mặt phẳng”. “Có nơi nằm bên dưới con đường đầu tiên, có thể là địa đạo, cũng có thể là biển hồ. Có nơi nằm bên trên con đường đầu tiên, có khả năng nằm trên núi cao, cũng có khả năng ở trên khinh khí cầu trong mây mù”. Long tiền bối giải thích. Ông ta nói với vẻ thản nhiên nhưng người bên cạnh nghe lại không hiểu gì. Gia tộc ẩn thân còn có thể sống trên khinh khí cầu sao? Chuyện gì thế chứ? Diệp Thiên vốn dĩ là người không giỏi nhận biết đường, nhìn tấm bản đồ này liền hoa mắt. Thế nhưng Long tiền bối đã chủ động lên tiếng: “Cậu Diệp, vừa hay cháu tôi cũng chuẩn bị đi Đông Đảo, nếu cậu không ngại thì lát nữa tôi gửi thông tin của nó cho cậu, cậu và nó gặp nhau rồi để nó dẫn đường cho cậu”. “Trùng hợp vậy sao?” Diệp Thiên nhìn Long tiền bối với vẻ hoài nghi. Sau đó thấy Long tiền bối liền bật cười, nói: “Được rồi, tôi nói thật nhé, lần này mục đích tôi ra khỏi gia tộc quy ẩn chính là vì đứa cháu này”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]