“Thanh kiếm này…không còn thuộc về ông nữa”, khi Diệp Thiên tới gần, anh lên tiếng với giọng bình thản rồi chậm rãi giơ tay ra. Chỉ một chiêu rất nhẹ, Thuỷ Tổ Kiếm liền bay ra khỏi tay Bắc Dương, cuối cùng nằm gọn trong tay Diệp Thiên. “Mày…”, Bắc Dương trợn tròn mắt tỏ vẻ kinh ngạc không thôi. Diệp Thiên thản nhiên cười, nói: “Kỳ lạ lắm phải không?” Bắc Dương giật giật khoé mắt, lắp bắp: “Mày…Mày đã tới phía dưới của mê cung?” Diệp Thiên gật đầu: “Xem ra ông biết phía dưới mê cung có gì?” Bắc Dương ngừng một lúc rồi mới thở dài, lắc đầu, đáp: “Tao gây dựng Bắc Thiên Các bao nhiêu năm nay nhưng chưa bao giờ xuống dưới đó, chỉ là đoán bên dưới đó có gì mà thôi. Thế nhưng thực không đủ lớn mạnh thì không thể xuống đó được”. Diệp Thiên tỏ vẻ hiếu kỳ: “Có Thuỷ Tổ Kiếm cũng không được sao?” Bắc Dương lắc đầu: “Thuỷ Tổ Kiếm chỉ có thể sử dụng bên trong mê cung, càng xuống phía dưới càng không còn tác dụng.” “Cũng chính vì vậy mà tao mới cố gắng nghĩ mọi cách để khôi phục lại Thuỷ Tổ Kiếm khiến Thuỷ Tổ Kiếm lấy lại thần tính, cho dù chỉ là một chút”. “Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính. Tao bố trí bẫy bao nhiêu năm chỉ đợi ngày hôm nay”. “Không ngờ lại gặp phải mày”. Khi nói những lời này, giọng nói của Bắc Dương rõ vẻ không cam nhưng lại chỉ có thể thoả hiệp. Diệp Thiên lắc đầu cười, nói: “Không, cho dù không gặp tôi thì ông cũng không thể thành công”. Bắc Dương cau mày: “Tại sao?” Diệp Thiên đáp: “Khi Thuỷ Tổ Kiếm lấy lại được thần tính thì đã không còn là thần binh bình thường nữa. Với thực lực tầng thứ mười của ông thì căn bản không thể nắm chắc nó trong tay. Kết cục cuối cùng ông sẽ bị u mê, sau đó bị Thuỷ Tổ Kiếm phản lại, khống chế và sau cùng sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi dưới phần đất này”. Bắc Dương trợn mắt nhưng ngay sau đó ông ta lại lấy lại trạng thái như ban đầu: “Hoá ra là vậy, mọi thứ đều là do trời định sao?” Diệp Thiên đáp: “Chỉ tin thiên mệnh, kết cục sẽ được định đoạt, còn ông, không chỉ là muốn khôi phục lại thần tính của Thuỷ Tố Kiếm phải không?” “Nếu tôi đoán không nhầm thì nơi này được dùng với hai mục đích”. “Thứ nhất, dùng để luyện binh khí; Thứ hai, dùng để luyện đan”. “Nói đi, rốt cục ông là ai?” Diệp Thiên hỏi thẳng. Những tấm bia đá ở đây không phải chỉ để trưng bày cho có. Từ khi mọi người bước vào đây đã bị những thứ viết trên bia đá kia làm cho mê mẩn. Có thể thấy những bia đá này mới chính là thứ khủng khiếp nhất. Diệp Thiên đã nghi ngờ từ trước, những tấm bia đá này chẳng qua chỉ là những thứ mà võ sĩ theo võ cổ để lại, là công cụ trung gian để có thể sống lại. Chỉ cần có người nào đó thật sự cảm ngộ được thì đương nhiên sẽ bị miền kí ức thần bí thâm nhập vào cơ thể, chiếm cứ lấy não bộ. Khi thâm nhập vào cơ thể đến mức độ nào đó, những ký ức này sẽ chiếm thế thượng phong, cuối cùng thành công đoạt lấy thể xác và đạt được mục đích trùng sinh. Nói ví dụ đơn giản, những tấm bia đá này đều là các thẻ nhớ còn Bắc Dương là chiếc điện thoại. Khi Bắc Dương đem những thứ lưu trong thẻ nhớ chuyển sang lưu lại trên điện thoại thì những thông tin đó không nhất định là thứ thuộc về ông ta nữa. Những miền ký ức của người khác lại có thể chiếm cứ não bộ của mình. Bắc Dương ngạc nhiên nhìn Diệp Thiên như thể không ngờ nổi Diệp Thiên có thể biết mọi thứ như vậy. Hồi lâu sau ông ta mới cười, nói: “Đều bị cậu nhìn ra cả rồi”. “Thế những cũng không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu. Tôi vẫn là Bắc Dương, chỉ là ký ức chân truyền tôi có được quá nhiều nên mất đi một khoảng thời gian”. “Cũng may chân truyền này thực sự đã lâu rồi nên tôi mới có thể thoát li ra khỏi nó được”. “Có điều hiện giờ nói những thứ này cũng chẳng quan trọng nữa”. Nói tới cuối cùng, Bắc Dương thở phào nhẹ nhõm như thể ông ta đã trút hết được mọi tâm tư và được giải thoát vậy. “Tôi vốn dĩ không thuộc về Bắc Thiên Các, chỉ là trong một lần so tài, tôi có cơ hội may mắn được vào đây, sau đó cảm ngộ thành công nên trở thành võ sĩ tầng thứ mười”. “Chỉ là sau này thời gian trôi qua lâu rồi, nhiều gông cùm cứ thế đến bủa vây lấy tôi. Và đó chính là việc chấn hưng lại Bắc Thiên Các, để Bắc Thiên Các có được địa vị giống như các gia tộc quy ẩn. “Nhưng được mấy năm thì tôi phát hiện ra thực lực của tôi không thể tăng lên được”. “Lúc đó tôi mới hiểu ra rằng tu vi thực lực mà tôi may mắn có được chỉ là trong một lần mà thôi, và nó sẽ huỷ cái gốc rễ căn bản và tiền đồ tương lai của tôi”. “Thế là tôi chỉ có thể hướng mục tiêu sang việc nâng cao thực lực bằng cách khác”. “Đó chính là Thuỷ Tổ Kiếm”. Bắc Dương chậm rãi nói toàn bộ những gì mình đã trải qua. Nghe ông ta nói xong, sắc mặt Diệp Thiên không mấy thay đổi nhưng trong lòng lại thêm tỏ tường. Rất nhiều việc trước đó anh không hiểu hoàn toàn ví dụ như vì sao cuộc so tài của Bắc Thiên Các lại tổ chức trước, tại sao bên ngoài đã lưu truyền thông tin về Thuỷ Tổ Kiếm từ lâu, cũng như sự khoa trương từ trước đến nay của Bắc Thiên Các đột nhiên lại bớt đi rất nhiều, và cuối cùng dẫn tới cục diện như ngày hôm nay. Thế nhưng nếu như không có anh thì Bắc Dương có khả năng có thể khôi phục lại thần tính của Thuỷ Tổ Kiếm. Thực lực của Thuỷ Tổ Kiếm không ai hiểu rõ hơn Diệp Thiên, cho dù là người thường hay võ sĩ thì khi sử dụng Thuỷ Tổ Kiếm, uy lực có thể vung ra đều vô cùng khủng khiếp. Có thể coi là “huỷ thiên diệt địa”. Giống như trước đó khi ở bên trong mê cung, Triệu Sóc và Trương Linh Phóng sử dụng kiếm, hiệu quả mà thanh kiếm mang lại thật sự có thể gọi là “vô địch”. Nhưng nó chỉ có thể được sử dụng bên trong mê cung. Nếu thật sự để Bắc Dương khôi phục lại thần tính của Thuỷ Tổ Kiếm thì có thể quang minh chính đại sử dụng nó ở thế giới bên ngoài. Lúc đó không thể dùng từ đáng sợ để hình dung được mà có thể coi là ngày tận thế của con người. Vì sử dụng thuỷ tổ kiếm buộc phải là bản thân Thuỷ Tổ hoặc là người có được chân truyền của Thuỷ Tổ. Những người khác sử dụng, kết cục không cần phải bàn nhiều. Kể cả là Bắc Dương thì cũng sẽ tẩu hoả nhập ma, cuối cùng biến thành bộ máy tàn sát mà thôi. “Ông vội vàng quá”, Diệp Thiên lên tiếng. Thực ra đối với cách làm của Bắc Dương, Diệp Thiên có thể hiểu được, thậm chí nếu đổi lại là anh thì vì để Bắc Thiên Các có thể tồn tại như các gia tộc quy ẩn, anh cũng có thể sử dụng một số thủ đoạn. Thế nhưng tuyệt đối không phải là thủ đoạn cực đoan như Bắc Dương. “Tôi vội vàng rồi…”, Bắc Dương tự nhủ. Diệp Thiên đáp: “Nếu tôi đoán không nhầm thì Trưởng Lão của Bắc Thiên Các đã bỏ mạng ở đây phải không?” Bắc Dương thẫn thờ nhưng trầm ngâm không nói gì. Thực ra trạng thái này của ông ta cũng coi như mặc nhận lời Diệp Thiên nói rồi. Diệp Thiên tiếp tục: “Nơi này dùng để luyện đan và luyện vũ khí. Trước đó, ông chắc chắn đã thử luyện đan ở đây nhưng không thành công”. “Những việc này vừa rồi ông cũng đã nói rồi”. Vừa rồi Bắc Dương đã nói ông ta tìm cách tăng thực lực trước, nhưng vì sức mạnh mà ông ta có đã huỷ đi nền móng của ông ta nên khiến ông ta mãi mãi chỉ có thể đạt tầng cảnh giới thứ mười. Cho nên chỉ có thể tìm cách biến mình trở nên mạnh hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]