Cánh cửa của địa đạo. Một cái tên quen thuộc với rất nhiều người và cũng là nơi mà nhiều người muốn tới. “Hoá ra cánh cửa địa đạo mở ra trước rồi, chẳng trách mà đại hội Bắc Thiên Các diễn ra sớm”. “Vậy những người bên trong mê cung há chẳng phải là bỏ lỡ cơ hội tham gia trận so tài sao?” “Nên biết rằng phần thưởng cuối cùng của Bắc Thiên Các mới là thứ mà nhiều người mong chờ nhất”, “Tôi không quan tâm lắm vì việc tôi gia nhập vào Bắc Thiên Các là không thể nào”. “Gia nhập không có nghĩa là sau này vĩnh viễn là người của Bắc Thiên Các”. “Đúng vậy, nếu như giành được cơ hội vào vùng đất trung tâm của Bắc Thiên Các, giành được chân truyền thì có thể trở thành võ sĩ tầng thứ mười trong chớp mắt đấy”. Mọi người được lúc im lặng thì bây giờ lại xôn xao hẳn lên. Với vùng đất trung tâm, chẳng có ai là không biết đến và không mong mỏi được tới đó cả. Đương nhiên bọn họ cũng biết quy định mỗi lần đại hội chỉ có một người có thể vào trong, sau đó ở bên trong cảm ngộ. Người nào cảm ngộ thành công thì khi ra ngoài có thể nhảy vọt lên thành võ sĩ tầng thứ mười. Thế nhưng đáng tiếc là từ xưa đến nay người có thể cảm ngộ được và thành công ra ngoài chỉ có một mình Bắc Dương mà thôi. Cho nên mặc dù mọi người đều muốn vào trong xem nhưng chỉ e chẳng thu lại được gì và cũng chẳng cảm ngộ được thứ gì. “Các Chủ Bắc Dương, giải thích rõ ràng đi”, Tô Vân Hải lên tiếng. Bắc Dương gật đầu, tiếp tục nói: “Cánh cửa địa đạo lần này mở ra sớm cho nên quy định so với mọi năm không giống nhau. Lần này tất cả những người tham gia đại hội đều có thể vào vùng đất bên trong Bắc Thiên Các để cảm ngộ, còn có tạo hoá hay không thì phải xem mỗi người rồi”. Ông ta dứt lời, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng. Nói vậy cũng có thể coi là tất cả mọi người đều có khả năng cùng cảm ngộ và nếu thành công thì có thể thăng lên tầng thứ mười. Đương nhiên cũng có ràng buộc. “Nếu như cảm ngộ được thì võ sĩ mới lên tầng thứ mười có cần gia nhập vào Bắc Thiên Các không?” “Chắc chắn là trước khi vào đó phải gia nhập vào Bắc Thiên Các, nếu không thì đã đạt tầng thứ mười rồi, Bắc Thiên Các có muốn giữ lại cũng không giữ được”. “Chỉ sợ gia nhập vào Bắc Thiên Các rồi mà cuối cùng cũng không cảm ngộ được gì, sau đó lại bị gia tộc và thế lực ban đầu đuổi đi thì chỉ mất nhiều hơn được”. Mọi người đều lo lắng điều này và phần lớn đều không muốn gia nhập vào Bắc Thiên Các. “Sư phụ, chuyện gì vậy ạ?”, Chu Phong của Lạc Bắc Môn khẽ hỏi Tô Vân Hải. Cơ hội vào vùng đất trung tâm để cảm ngộ cũng khiến hắn ta phải lung lay ý chí nhưng nếu như bảo hắn ta gia nhập vào Bắc Thiên Các thì đó là điều không thể. Vì cả Lạc Bắc Môn chỉ có một mình hắn là đệ tử chân truyền, được môn chủ Tô Vân Hải yêu quý, thậm chí tương lai còn giữ chức môn chủ của Lạc Bắc Môn. Nhưng nếu như gia nhập vào Bắc Thiên Các thì đừng nói là chức tông môn được kế thừa mà có thể nhận được sự ưu ái và bồi dưỡng hay không mới là việc khó. Dù gì thì Bắc Thiên Các cũng quá rộng lớn, thành viên lại nhiều, những nhân tài trẻ tuổi nhiều vô số. Hắn ta có vào đó thì cũng chỉ được coi là bình thường mà thôi. Có một câu nói diễn tả đúng tình trạng hiện giờ đó chính là thà là vua xứ mù còn hơn làm thằng chột chỗ sáng. Tô Vân Hải thản nhiên trả lời: “Yên tâm, nơi này còn có những nhân vật đứng đầu của các thế lực như ta, cho dù Bắc Dương có tham lam thế nào thì cũng không thể bắt chúng ta gia nhập Bắc Thiên Các được.” “Cả hàng trăm năm nay, nơi mà chỉ có một người thành công sẽ không thể có sức hấp dẫn đến mức khiến người ta nhanh chóng thay đổi thế lực và gia tộc của mình được”. Nghe Tô Vân Hải nói vậy, Chu Phong cũng hiểu ra nhiều điều. Ở một nơi cách đó không xa. Bạch Ngục và Bách Mi của Bạch Cốt Hội đều tỏ vẻ kì quái. Mặc dù tỉ lệ có thể cảm ngộ ở vùng đất trung tâm này là quá thấp nhưng nó lại là vùng đất trọng yếu của Bắc Thiên Các, bình thường đến những thành viên của Bắc Thiên Các cũng không có tư cách vào đó, thậm chí không có tư cách lại gần. Tại sao hôm nay bọn họ lại hào phóng như vậy? “Bách Mi, cô nghĩ thế nào?”, Bạch Ngục lên tiếng hỏi. “Chắc chắn có vấn đề”. Bách Mi lắc đầu: “Bắc Dương nhất định là có việc gì đó giấu chúng ta. Nếu như ông ta bảo làm gì, chúng ta cứ phản đối trước rồi bình tĩnh quan sát. Nếu có tình hình gì phát sinh cũng còn thời gian quay đầu kịp”. Bạch Ngục trả lời: “Cao thủ ở đây nhiều vô kể, võ sĩ tầng thứ mười cũng không dưới mười người, cho dù là Bắc Dương có một trăm cái gan thì ông ta cũng không có đủ sức chống chọi lại với tất cả mọi người đâu”. “Cho nên ý của anh là…?”, Bách Mi cau mày hỏi. “Cứ theo ý ông ta làm, tôi lại rất muốn biết ông ta rốt cục còn giấu gì trong vụ hợp tác này với chúng ta và chuẩn bị làm gì?”, Bạch Ngục lên tiếng với vẻ mặt đầy hứng thú. “Vả lại đây là vùng đất trọng yếu của Bắc Thiên Các, nếu như lão già Bắc Dương đó làm phản, dám đối đầu với chúng ta thì tiêu diệt ông ta trước, sau đó Bắc Thiên Các chính là của chúng ta rồi”, hắn nói hết sức tự tin. Bách Mi không nói gì, chỉ cau chặt mày. Bạch Ngục thấy Bách Mi không nói gì thì cho rằng Bách Mi sợ hãi nên mới cười, nói tiếp: “Cô yên tâm đi, tôi và Bắc Dương cũng đã giao đấu, thực lực của ông ta mặc dù rất mạnh nhưng khi mọi người cùng liên thủ lại thì ông ta căn bản không thể là đối thủ được”. “Đương nhiên, nếu như cô đồng ý cùng tôi hoàn thành nhiệm vụ lần này thì tôi đảm bảo sự an toàn cho cô”. Câu cuối cùng của hắn như thể một lời giao dịch. Sự thù hận trong lòng hắn cũng không còn nữa vì dù sao hiện giờ Diệp Thiên cũng đã chết, không cần phải sợ Bách Mi đa tình. Hiện giờ chỉ cần từng chút, từng chút một chinh phục Bách Mi mà thôi. Nghe Bạch Ngục nói vậy, Bách Mi nheo mắt lại, lạnh lùng đáp: “Anh cho rằng tôi cần anh bảo vệ sao?” Bạch Ngục thẫn thờ, cơn giận trong lòng hắn ta trào dâng nhưng hắn ta không thể làm gì Bách Mi ngay lúc này được, nên chỉ đành cười nhạt: “Vậy tới lúc đó nếu xảy ra chuyện thì thì tự lo thân mình”. Bách Mi không nói lời nào. Diệp Huy và người mặc đồ kín bưng kia đứng một bên. Với người mặc đồ kín bưng kia, Diệp Huy không tỏ ra cung kính cho lắm, như thể quen nhau lâu năm rồi. Còn thực lực của hai người bọn họ thì có khác biệt rõ rệt. Một người tầng thứ tám, một người căn bản khó có thể cảm nhận được khí tức, nhưng có thể đứng cùng phe với những người phía Bắc Dương thì đủ để chứng minh thực lực của người này và cũng chẳng ai hoài nghi thực lực của người này cả. Còn Diệp Huy không nói với người mặc đồ kín bưng kia câu nào mà chỉ nhìn chằm chằm Bắc Dương, muốn xem ông ta nói cụ thể phải làm những gì. Gia nhập bào Bắc Thiên Các đương nhiên là chuyện không thể nào. Ngừng một lúc, Bắc Dương cuối cùng cũng lên tiếng. “Xin các vị yên tâm, vào vùng đất trọng yếu của Bắc Thiên Các, các vị không phải bỏ ra thứ gì, cũng không cần gia nhập vào Bắc Thiên Các, ai cũng có cơ hội”. “Thậm chí, ai cảm ngộ được gì thì sẽ thuộc về người đó, có thể đem theo tất cả những gì cảm ngộ được mà ra vào Bắc Thiên Các một cách thoải mái”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]