“Tại sao… tại sao…?” Triệu Sóc ngồi phịch xuống đất, trông nhếch nhác vô cùng. Cơ thể ông ta yếu ớt như thể tinh khí đã cạn kiệt, không còn sức sống. “Ông muốn hỏi tại sao lại bị coi là quân cờ phải không?” Diệp Thiên cúi đầu nhìn Triệu Sóc, lạnh lùng lên tiếng: “Trong mắt Bắc Thiên Các, tất cả các người chỉ là quân cờ mà thôi. Không chỉ ông và Trương Linh Phóng mà còn bao gồm cả các tông môn cũng như các thế lực bên ngoài mà Bắc Thiên Các hợp tác.” “Còn tác dụng mà ông và Trương Linh Phóng phát huy là phụ trách giết toàn bộ những người tham gia thử thách lần này. Những quân cờ khác đương nhiên là những người có thiệp mời ở bên ngoài kia rồi”. “Từ giây phút các ông đoạt được Thuỷ Tổ Kiếm thì các ông tuyệt đối không thể nào ra khỏi mê cung được”. Diệp Thiên nói rõ ràng từng từ. Sau khi ông cố Chu nghe xong thì kinh ngạc vô cùng. “Bắc Thiên Các này thật sự là muốn chết”. “Bọn họ hại chết bao nhiêu người như vậy là vì muốn lập thế cục mới?” “Thế lực này không nên tồn tại trên đời này”. La Hằng là người phẫn nộ nhất, thậm chí là oán hận Bắc Thiên Các nhất. Với thực lực của ông ta, lập nên Bắc Cương Minh với quy mô như hiện giờ và có không ít khởi sắc nên ông ta chỉ mong muốn có thêm chút danh tiếng sau khi tham gia thử thách của Bắc Thiên Các. Thế nhưng nỗ lực bao nhiêu năm trời lại bị huỷ trong phút chốc. Mười mấy người ông ta đưa tới đây ngoài vài võ sĩ từ bỏ tham gia thử thách từ đầu thì những người còn lại đi tới đây gần như đã bỏ mạng và chỉ còn lại hai chị em Du Thanh, Du Yên. Có thể nói, Bắc Cương Minh từ một thế lực có chút thành tựu thì nay lại về con số không ban đầu, thậm chí còn không bằng ban đầu. Vì chỉ cần người ngoài có chút hiểu biết, nghe nói đích thân Minh Chủ Bắc Cương Minh dẫn người tới tham gia thử thách mà gần như đều bỏ mạng ở đây thì ai dám tham gia nữa? Cho nên Bắc Cương Minh có thể coi là chỉ tồn tại trên danh nghĩa và đã diệt vong, chứ đừng nói tới người làm Minh Chủ như La Hằng. Hiện giờ ông ta đã mất một tay một chân, cho dù thực lực có mạnh thế nào đi nữa thì cũng chỉ là phế nhân, ngay từ ấn tượng ban đầu đã không ổn rồi. “Không, không… mày nói năng hàm hồ”. Một lúc sau, Triệu Sóc như tỉnh lại, ông ta vội vàng lắc đầu, nhìn Diệp Thiên với ánh mắt hoài nghi: “Tao trung thành tận tâm với Bắc Thiên Các, dùng cả đời này để cống hiến ở đây. Bây giờ còn là Trưởng Lão của Bắc Thiên Các, địa vị tôn quý, sao có thể bị coi là quân cờ được?” “Ha ha ha, tao biết rồi, mày nói những lời này chẳng qua là muốn chia rẽ mối quan hệ của tao và Bắc Thiên Các, cố ý tạo ra mâu thuẫn để tao và Bắc Thiên Các chia rẽ, từ đấy mà ngư ông đắc lợi phải không hả?” “Tao nói cho mày biết, mày nghĩ nhiều quá rồi đấy. Chỉ cần tao còn sống thì tao thề sẽ giết chết mày”. Câu nói cuối cùng, Triệu Sóc nói rất hiên ngang, như thể ông ta sắp chết đến nơi rồi vậy. Ngay sau đó, ông ta nhắm nghiền mắt lại, đợi Diệp Thiên giết mình. Còn những gì mà Diệp Thiên nói trước đó, ông ta chỉ coi là những lời khích bác chia rẽ mối quan hệ của ông ta với Bắc Thiên Các mà thôi. Dù sao thì hôm nay ông ta tàn sát sảng khoái một phen rồi, kéo theo bao nhiêu người đi trước lót đường như vậy, bây giờ cho dù có bị Diệp Thiên giết thì cả đời này của ông ta cũng chẳng hối hận. Nhưng khi Triệu Sóc vừa nhắm mắt lại thì bên cạnh ông ta đột nhiên có thứ gì đó rơi xuống. Chỉ nghe thấy “Keng” một tiếng, sau đó Diệp Thiên lên tiếng: “Bây giờ có thể làm một thử nghiệm để chứng minh những gì tôi nói”. Nghe vậy, Triệu Sóc mở mắt ra rồi lạnh lùng đáp: “Mày còn muốn giở trò gì nữa? Tao không mắc lừa đâu. Mày bỏ cái hy vọng hão huyền ấy đi. Dù tao có chết cũng sẽ không bị mày mê hoặc và đối đầu với Bắc Thiên Các đâu”. “Nghe tôi nói hết đã”, Diệp Thiên lại lên tiếng chỉ xuống dưới chân Triệu Sóc: “Đồ trả cho ông trước”. Triệu Sóc vốn dĩ còn định phản bác lại gì đó nhưng ông ta nhìn xuống phía mà Diệp Thiên vừa chỉ thì liền ngỡ ngàng. Chỉ thấy bên cạnh chân ông ta là một thanh cổ kiếm. Đó chính là Thuỷ Tổ Kiếm. “Mày…”, Triệu Sóc ngỡ ngàng. Một thần vật như vậy mà có thể dễ dàng trả lại cho ông ta như vậy sao? Mặc dù vừa rồi ông ta mới biết rằng vật này chỉ có thể dùng bên trong mê cung nhưng nó cũng có thể cho người ta cảm giác được lên tầng cảnh giới. Nếu không bị thanh kiếm này mê hoặc tâm trí thì tương lai nhất định sẽ có thành tựu. Không chỉ mình ông ta mà mấy người phía ông cố Chu cũng tỏ ra kinh ngạc. Bọn họ là người đã trải qua cảnh bị Thuỷ Tổ Kiếm uy hiếp nên càng hiểu rõ được sự khủng khiếp của thanh kiếm này. Mãi tới bây giờ, cho dù biết rằng thanh kiếm này chỉ có thể sử dụng bên trong mê cung nhưng bọn họ vẫn còn thấy sợ hãi. Lúc này Diệp Thiên lên tiếng: “Thử nghiệm rất đơn giản, ông cầm thanh kiếm này đi ra từ phần mà tôi đánh vỡ trên đỉnh đầu kia”. Diệp Thiên dứt lời, hồi lâu sau Triệu Sóc mới đáp: “Có vậy thôi?” Ông ta còn cho rằng Diệp Thiên định nói thêm gì đó nhưng đợi hồi lâu không thấy Diệp Thiên nói thêm gì, ông ta mới ngạc nhiên lên tiếng hỏi. Cũng chỉ là hỏi thôi chứ không dám có thêm ý đồ gì khác, ví dụ như giơ thanh kiếm lên, nhân lúc Diệp Thiên không chú ý mà đánh bất ngờ. Nhưng nghĩ tới hai nhát kiếm trước đó của mình mà cũng không thể gây ra chút thương tổn nào cho Diệp Thiên, ông ta mới hiểu ra vấn đề mình và đối phương là hai tầng cảnh giới hoàn toàn khác nhau. Thực lực của đối phương e rằng sớm đã vượt qua cảnh giới mà ông ta có thể tưởng tượng cho nên suy nghĩ đó của ông ta đến bản thân ông ta cũng không dám nghĩ tới. “Đúng, có vậy thôi”, Diệp Thiên gật đầu và trả lời với Triệu Sóc bằng một câu hết sức đơn giản khiến ông ta không thể nói thêm được gì vì hiện giờ trong đầu ông ta đã không thể nghĩ thêm gì khác nữa. Tên họ Diệp này không những trả Thuỷ Tổ Kiếm cho ông ta mà còn bảo ông ta rời đi? Không phải đầu óc hắn có vấn đề chứ? “Cậu Diệp…”, La Hằng lên tiếng định nói gì đó nhưng đã bị Diệp Thiên dùng tay ra hiệu ngăn lại. Đúng lúc này, Triệu Sóc đã đứng dậy khổ sở từ vị trí ban đầu, sau khi ho vài tiếng ra cả máu thì ông ta mới có chút sức lực. “Đây là mày thả tao đi đấy. Tới lúc đó đừng hối hận”, Triệu Sóc vẫn còn thấy ngỡ ngàng. Tới khi Diệp Thiên làm tư thế “mời” bằng tay thì Triệu Sóc mới cầm thanh Thuỷ Tổ Kiếm lên, sau đó lập tức nhảy vọt, vượt qua phần đỉnh đầu đã bị Diệp Thiên phá vỡ thành một khoảng không. “Cậu Diệp, cậu cứ thế mà thả cho lão ta đi vậy sao?”, lúc này La Hằng cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà lên tiếng hỏi. “Đợi lát nữa là ông biết, trò hay hãy còn được diễn tiếp”. Diệp Thiên chỉ nói một câu như vậy sau đó thì không quan tâm tới việc này nữa mà đi tới bên cạnh Chu Hoàng và Bạch Tử U. Anh khẽ giơ tay ra nắm lấy tay Bạch Tử U. Bạch Tử U ngạc nhiên, mặt đỏ bừng lên nhưng lại nhanh chóng hồi phục lại vẻ mặt ngỡ ngàng ban đầu. Luồng khí tức ấm áp từ tay Diệp Thiên truyền tới thâm nhập vào cơ thể cô, làm liền vết thương trên cơ thể cô. “Anh Diệp, đây…”, rất nhanh chóng, Bạch Tử U đột nhiên mở to mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]