La Hằng vừa hỏi, mọi người ngay lập tức nhìn về phía Diệp Thiên. Lúc này ai nấy đều coi Diệp Thiên là nhân vật trụ cột. Chưa cần bàn tới những cái khác, chỉ cần nói tới những hành động vừa rồi mà Diệp Thiên thể hiện cũng không phải là việc mà người thường có thể làm được, thậm chí là chỉ có một mình Diệp Thiên mới có thể làm được. “Ở đây không phải là mê cung gì cả.” Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng. Mọi người đều ngây ra. “Ở đây không phải là mê cung?” La Hằng kinh ngạc: “Nói vậy nghĩa là sao? Những người còn lại tỏ vẻ kì lạ. Từ khi vào đây, mọi người vì chuyện không tìm thấy đường đi mà đau đầu rồi, sao có thể không phải là mê cung được? Vả lại ‘mê cung Thiên Ngoại’ của Bắc Thiên Các đã nổi tiếng khắp thế giới từ lâu. “Thực ra ở đây là một ngôi mộ.” Diệp Thiên chậm rãi lên tiếng với giọng nói hết sức bình tĩnh. “Không, không thể nào chứ…” “Sao ở đây có thể là mộ được? Không thấy có thứ gì giống như bia mộ cả.” “Đúng vậy, vả lại một ngôi mộ to thế này mà lại không hay nghe nói đến.” Mọi người lần lượt lên tiếng, không tin nơi này là mộ phần vì thực sự nó ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người. Đầu tiên, nơi này có từ trước khi thành lập Bắc Thiên Các. Nếu như là mộ phần thì e rằng đã bị người ta phát hiện lâu rồi, sẽ không trở thành ‘mê cung’ như bây giờ. Còn nữa, ở đây có tất cả hơn hai mươi cửa vào, mỗi cửa đều không thông với nhau. Làm gì có mộ phần nào mà có hình thức thế này? Điểm cuối cùng, chính là nhìn nơi này từ bên ngoài, rõ ràng là lồi ra. Nếu như là mộ phần thì trừ phi nằm ở dưới đất, chứ lộ ra bên ngoài thế này thì không thể nào được bảo tồn cho tới ngày nay được. E rằng sớm đã bị người ta cướp, thậm chí là phá hoại rồi. Thế nhưng mộ phần này lại không hề bị ảnh hưởng. La Hằng cũng lên tiếng theo: “Có lẽ là có những chi tiết giống với cổ mộ, cậu Diệp có lẽ nhìn nhầm rồi…” “Không, ở đây chính là mộ.” Không đợi La Hằng nói hết câu, Diệp Thiên đã tiếp tục: “Mọi người chắc chưa quên mục đích tới tham dự cuộc so tài của Bắc Thiên Các lần này chứ?” Mọi người đều im lặng suy tư. Rất nhanh sau đó đã có người trợn mắt rồi trả lời trong vô thức: “Thuỷ Tổ Kiếm?” Diệp Thiên gật đầu: “Mọi người đều đồn Thuỷ Tổ Kiếm nằm ở Bắc Thiên Các cho nên mới có sức hút khiến bao nhiêu người tới đây như vậy. Thế nhưng sau khi tới đây thì mọi người như thể quên đi mất việc này.” “Cậu Diệp, ý của cậu là Thuỷ Tổ Kiếm ở đây?” Có người vội lên tiếng hỏi. Diệp Thiên lắc đầu: “Thuỷ Tổ Kiếm có thật sự tồn tại hay không thì không dễ đoán định. Với tình hình trước mắt, hình như chỉ là lý do để Bắc Thiên Các thu hút nhiều người tới tham gia cuộc so tài mà thôi.” “Nhưng cái gọi là ‘mê cung Thiên Ngoại’ này thực sự lại là mộ phần lớn, rất có khả năng chính là ‘Thuỷ Tổ Mộ’ trong lời đồn.” Diệp Thiên dứt lời, bầu không khí im lặng bao trùm. Mọi người nhe xong thì trong lòng cảm thấy nặng trĩu và đang tiêu hoá hết những thông tin vừa rồi. Đó chính là thiên hạ đệ nhất mộ trong lời đồn. Trước đây cứ cách vài năm là có Thuỷ Tổ Mộ giả xuất hiện đến mức mà mọi người coi Thuỷ Tổ Mộ là thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Nhưng bây giờ Diệp Thiên lại nói ở đấy có khả năng chính là “Thuỷ Tổ Mộ” nên khiến mọi người ngỡ ngàng. Nếu điều này được đồn ra ngoài thì e rằng sẽ gây ra một sự chấn động trên toàn thế giới. Nghe nói bên trong Thuỷ Tổ Mộ có chân truyền của Thuỷ Tổ. Thế nhưng cho dù là không có gì cả và nếu nơi này là thật thì cũng đủ gây ra một phen chấn động mới. “Không phải chứ? Vẫn có người không tin vì tin này quá bất ngờ, hoặc có thể nói là tin này căn bản khiến người ta khó có thể chấp nhận được luôn. “Tôi tin.” Đột nhiên ông cố Chu vẫn im lặng nãy giờ lên tiếng: “Từ rất lâu trước đây, tôi đã nghe nói tới thông tin về Thuỷ Tổ Kiếm, nhưng nó chỉ là những thông tin đồn thổi cho nên không mấy để ý. Sau này lại có thông tin Bắc Thiên Các được xây trên Thuỷ Tổ Mộ.” “Nhưng vì thông tin Thuỷ Tổ Kiếm mãi vẫn không có chứng cứ xác thực, cho nên thông tin Bắc Thiên Các được xây dựng trên Thuỷ Tổ Mộ không đủ khiến cho người ta quan tâm để ý, do vậy lưu truyền trong phạm vi nhỏ hẹp.” “Còn tôi hãy còn nhớ là vì một số thông tin về Bắc Thiên Các tôi đều cho người trong dòng tộc đi điều tra.” “Và đã điều tra được thông tin này do Đại Trưởng Lão của Bắc Thiên Các đồn ra.” “Có điều điều tra cũng gặp trắc trở vì Đại Trưởng Lão thực lực tầng thứ mười của Bắc Thiên Các đột nhiên chết bất đắc kỳ tử trong khoảng thời gian đó.” “Cho nên tôi nghi ngờ lời đột là thật.” “Đương nhiên, những điều này đều là do cá nhân tôi đoán, mọi người chỉ cần nghe thôi.” Nghe ông cố Chu nói vậy, moi người đều trầm tư suy nghĩ. Một lúc lâu sau, La Hằng mới lên tiếng: “Đã là một nơi quan trọng như vậy thì tại sao Bắc Thiên Các lại cho người khác vào đây mỗi năm?” Diệp Thiên chỉ vào xung quanh, nói: “Có hai khả năng. Thứ nhất chính là sự hiểu biết của Bắc Thiên Các về nơi này còn không bằng một mê cung đầy nguy hiểm. Thứ hai, chính là bọn họ đã bước đầu kiểm soát nơi này, căn bản không sợ người ngoài vào đây.” “Đương nhiên, hai khả năng này đều có thể xảy ra và nói không chắc được là khả năng nào.” Diệp Thiên đang nói thì có người gần đó đột nhiên hét lên thất thanh: “Khí độc đã bay tới đây rồi, mau tìm con đường chính xác đi.” Nghe vậy, ai nấy đều cuống cả lên. Diệp Thiên lập tức lên tiếng: “Khi mọi người đi về xung quanh có phát hiện ra cần đi cửa ngầm hoặc đường hầm không?” “Có.” Một giọng nói vang lên. Người lên tiếng chính là Du Thanh, Du Yên cũng gật đầu ngay lập tức. Sau đó, hai chị em vội tới trước mặt Diệp Thiên. Vẫn là Du Thanh chủ động tới gần Diệp Thiên rồi hạ giọng nói riêng tư gì đó. Nói xong mặt cô ta hơi ửng đỏ, còn mặt Diệp Thiên thì tỏ vẻ hết sức kỳ lạ. Hoá ra tối qua hai chị em song sinh này vẫn luôn ở trong phòng Diệp Thiên cho tới sáng. Cả hai người không hề đi vệ sinh cho nên sau khi vào trong thì định tìm nơi nào đó không có người rồi lén giải quyết nhu cầu cá nhân. Có điều không ngờ rằng bọn họ lại phát hiện ra một miệng giếng. Có một luồng khí lạnh bốc lên từ miệng giếng này. Kể cả là hai võ sĩ tầng thứ bảy như chị em họ cũng cảm thấy lạnh thấu xương. Hai chị em trong chốc lát giật mình và rồi coi miệng giếng đó là nơi nguy hiểm, do vậy mà không nói ra. Nhưng khi Diệp Thiên hỏi thì bọn họ mới nói. “Tới đó xem.” Diệp Thiên lên tiếng. Sau đó Du Thanh và Du Yên lập tức đi trước dẫn đường. Sau khi rẽ qua một khúc cong, bầu không khí lạnh lẽo bao trùm khắp không gian. Những người thực lực yếu một tí lúc này đã bắt đầu run rẩy. “Lạnh quá.” “Nhiệt độ này e là âm ba mươi độ mất.” “Hy vọng sẽ không có gì nguy hiểm…” Trong lòng mọi người đều nghĩ về những người đột nhiên chết giữa đường. “Đến rồi.” Du Thanh và Du yên chỉ về cái giếng có ánh huỳnh quang màu xanh nhạt loé lên. Cái giếng này khá cao, chừng nửa mét và có màu xanh lam nhạt, như thể chất liệu khác so với những bức tường xung quanh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]