Phù phù phù….
Cả đám người đi ra khỏi cửa ra của ngọn núi thứ nhất.
Rất đông người đi ra. Ít cũng phải có tới ba mươi người.
Bao nhiêu người như vậy đột nhiên ào ra ngoài thu hút biết bao nhiêu ánh mắt của tất cả mọi người.
“Trần Phi?”
Hai vị Trưởng Lão của Thiên Long Cốc đang mặt mày ủ ê, khi nhìn thấy người ra thì đột nhiên mừng rỡ ra mặt.
“Vương Tĩnh.”
Người của Lăng Nguyệt Các cũng vội lao lên.
“Triệu Thiên Phóng.”
“Đan Nguyệt Ảnh.”
“Thường Vũ.”
……
Lần lượt từng người lên tiếng hô gọi, sau đó là người của rất nhiều thế lực vội vàng lao lên phía trước.
Có người kích động, có người vui mừng đến phát khóc. Đến cả Lưu Trưởng Lão ở Vân Môn Cảnh trông thấy một đệ tử của mình từ trong cửa núi đi ra thì cũng mừng ra mặt.
Hai thầy trò Tô Vân Hải và Chu Phong cau mày. Sao lại có nhiều người sống sót ra ngoài như thế được?
Doanh Quân và Diệp Huy cũng ngỡ ngàng. Bọn họ liếc mắt sang phía hai sư đồ của Lạc Bắc Môn với vẻ mặt bất mãn và trách móc.
Các Chủ Bắc Thiên Các – Bắc Dương từ đầu tới cuối không hề thể hiện ra mặt. Có điều, ánh mắt ông ta trông thấy bao nhiêu người như vậy thì có thay đổi ánh nhìn. Nhưng với vai trò là người chủ trì, ông ta nhanh chóng nở nụ cười.
Ông ta lên tiêng: “Có bao nhiêu người có thể sống sót ra ngoài thế này, người làm chủ trì như tôi cũng nhẹ lòng hơn rồi.”
“Mau đưa những người bị thương đi chữa trị. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-chien-than/766301/chuong-769.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.