"Cảm ơn cậu Lâm đã nhắc, xin mời." Triệu Hải Trụ cười gượng gạo, sao ông lại không hiểu điều ấy cơ chứ? Nhưng, vợ chồng ràng buộc với nhau cũng hơn hai mươi năm rồi, nên có nhiều thứ, ông không thể làm chủ được. Lâm Khuê lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Chỉ mong hai chị em nhà đó biết điều hơn chút, bởi suy cho cùng, mặt mũi của cha con Triệu Hải Sinh chỉ có thể cứu họ một lần, lấy đâu ra lần hai nữa. Mấy người bước vào phòng khách, sau đó lần lượt ngồi xuống. Diệp Thiên ngồi vào vị trí chủ chốt nhất, Lâm Khuê đứng sau lưng anh, trông y như một người vệ sĩ. Cảnh tượng này khiến Triệu Hải Trụ càng thêm hiểu rõ rằng việc Diệp Thiên dám động vào lão Mã chẳng phải một hành động lỗ mãng, làm lúc nóng máu lên, mà thực ra anh chẳng coi lão Mã ra cái thá gì cả. "Cậu Diệp, nay tôi thực sự xin lỗi cậu. Tôi cũng không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, mong cậu đừng để ý." Giọng nói đầy vẻ chân thành của Triệu Hải Trụ mới ngừng lại, Diệp Thiên hớp một ngụm trà rồi bình tĩnh xua tay: "Không có gì." Triệu Hải Trụ gật đầu: "Lần này cậu Diệp đến Vũ Thành là bởi có chuyện gì quan trọng sao? Nếu có gì cần thì gia đình họ Triệu sẽ dốc hết sức giúp đỡ." Xét cả về sự thần bí hay thực lực của Diệp Thiên, thì đều đáng để Triệu Hải Trụ lôi kéo. Triệu Hải Trụ biết rõ một điều rằng, cho dù ông không lên cùng một chiếc thuyền với Diệp Thiên đi nữa thì Trịnh Hùng và Lâm thiếu gia cũng sẽ không tha cho ông. Lúc này đây, thêm một người bạn sẽ tốt hơn việc thêm một kẻ địch đối đầu. "Không cần." Diệp Thiên đặt chén trà xuống, anh bình tĩnh nhìn Triệu Hải Trụ. Chỉ một cái nhìn khá tuỳ ý nhưng cũng khiến Triệu Hải Trụ chột dạ, cúi gằm đầu xuống. Mọi tâm tư của ông ta như bị bóc trần bởi ánh nhìn của Diệp Thiên. "Nhưng, tôi cần biết một vài chuyện." Triệu Hải Trụ nghe vậy, trong lòng ông hớn hở: "Cậu Diệp cứ việc nói, chỉ cần tôi biết thì chắc chắn sẽ không giấu giếm." "Ông yên tâm, đơn giản thôi ấy mà." Diệp Thiên đặt chén trà xuống mặt bàn, chẳng ai thấu tỏ cảm xúc trên khuôn mặt anh: "Tôi muốn biết, tất cả những tin tức của mỗi một người có liên quan với Trịnh Hùng ở đất Vũ Thành này." Gì cơ? Cả Triệu Hải Trụ cùng Triệu Ánh Thu cùng sững sờ khi nghe Diệp Thiên nói. Hai cha con bỗng nhớ tới lời Diệp Thiên nói lcus ở bệnh viện, trong lòng của họ nổi sóng cuồn cuộn. Chẳng lẽ Diệp Thiên định động vào Trịnh Hùng thật ư? "Anh Diệp Thiên, Trịnh Hùng đã cắm rễ mười mấy năm nay ở Vũ Thành rồi, vây cánh của ông ta trải rộng khắp thành phố, anh muốn động vào ông ta thì hơi khó đấy." Triệu Ánh Thu lên tiếng nhắc nhở đầy dè dặt, cô thấy hơi lo lắng. "Đúng vậy cậu Diệp ạ, chuyện này có lẽ..." Triệu Hải Trụ cũng nghĩ vậy, ông còn chưa nói xong đã thấy Diệp Thiên bình tĩnh ra hiệu kêu ngừng. "Ông không cần để tâm mấy chuyện này, ông chỉ cần nói cho tôi những thông tin mà tôi cần thôi là được rồi." Triệu Hải Trụ thấy vẻ mặt của Diệp Thiên vẫn bình tĩnh không đổi, ông hạ quyết tâm theo tới cùng: "Được, mấy thứ này cũng không tính là bí mật ở Vũ Thành, giờ tôi nói luôn với cậu vậy." Triệu Hải Trụ đanh mặt, dù sao đã đâm lao rồi thì đâm theo luôn, ông kể rõ tất cả những gì mình biết: "Ai cũng biết dưới trướng của Trịnh Hùng có bốn vị tướng to, đây đều là những nhân vật máu mặt thuộc thế giới ngầm của Vũ Thành. Tên lão Mã ngày hôm nay là tên yếu nhất, ba người còn lại là Tôn Hổ, Ngô Báo cùng với Tô Ly, ai cũng nắm giữ rát nhiều tay chân, mạng lưới thế lực, vả lại chúng chính là cường hào ác bá trong khu vực, e rằng không dễ đối phó." Diệp Thiên gật đầu, anh chẳng có cảm xúc gì với câu nói của Triệu Hải Trụ: "Còn những người khác thì sao?" Anh thản nhiên, không coi đó là chuyện to tát. Triệu Hải Trụ sững sờ: "Thế lực của Trịnh Hùng trải khắp mọi phương diện ở Vũ Thành, không thể nào nói rõ trong chốc lát vậy được, cậu cứ cho tôi thời gian là một ngày đi, tôi sẽ sắp xếp tất cả rồi giao cho cậu." Diệp Thiên nghe ông ta nói vậy, anh im lặng ngồi thưởng trà một cách nhàn nhã, chẳng ai thấu tỏ suy nghĩ của anh lúc này. Anh không nói, Triệu Hải Trụ cũng chẳng dám lên tiếng nữa. Triệu Ánh Thu thì cứ chốc chốc lại nhìn về phía Diệp Thiên, cũng chả biết cô đang suy nghĩ điều gì xa xăm. "Cũng được." Diệp Thiên cuối cùng cũng đặt chén trà xuống, hai chữ ngắn ngủi mà anh nói khiến Triệu Hải Trụ thở phào. Ông đang định nói gì đó thì thấy Diệp Thiên đưa tay vời Lâm Khuê: "Lâm Khuê, cậu ra ngoài đi một vòng xem sao đi, chúi ở đây mãi cũng thấy ngột ngạt." "Rõ thưa anh." Lâm Khuê vâng lệnh, sải bước rời khỏi. Triệu Hải Trụ sửng sốt, ông ta không hiểu ý nghĩ của Diệp Thiên: "Cậu Diệp, cậu làm vậy là..." Diệp Thiên đứng dậy duỗi eo: "Đến giờ ngủ trưa rồi, đây là việc hệ trọng, không trễ nải được đâu." Triệu Hải Trụ nghe vậy, vội nuốt câu nói nằm ngay bên mép xuống cổ họng: "Vâng thưa cậu. Ánh Thu, con đừng ngây ngẩn nữa, mau dẫn cậu Diệp đi nghỉ ngơi đi." "Dạ? Vâng." Cũng chẳng biết Triệu Ánh Thu đang nghĩ gì, cô nghe thấy tiếng ba mình gọi, vội tỉnh hồn lại. Mặt cô đỏ bừng, mau chân dẫn Diệp Thiên lên lầu: "Anh Diệp Thiên, phòng đã dọn rồi ạ, anh đi bên này." Diệp Thiên đáp lời, chắp tay ra sau lưng, thong thả bước lên cầu thang. Triệu Hải Trụ đứng dưới sảnh nhìn theo bóng lưng của Diệp Thiên, vẻ mặt của ông khá thất thường. Ông đã đánh cuộc hết tất cả mọi thứ của mình lên người Diệp Thiên rồi. Diệp Thiên ơi Diệp Thiên, chỉ mong cậu không để tôi phải thất vọng. Ở nơi khác, sau khi Chu Mai và Chu Dương rời khỏi gia đình họ Triệu, họ cũng không đi đến công ty mà tới một quán cà phê gần đó. Nhìn bộ dáng cả hai có hơi thảm hại, nhưng nỗi oán giận dằn trong lòng mới là cái chính khiến họ bực dọc. "Tên Diệp Thiên đó càn quấy quá thể, chẳng lẽ mình cứ để vậy sao chị?" Chu Dương xoa nhẹ vết bầm trên đầu gối, khuôn mặt của hắn ta tăm tối vô cùng: "Mà nếu không phải tại nó thì mình đã thành công lâu rồi, cần gì phải rách việc thế này chứ? Em tức chết mất." Chu Mai ngồi đối diện với hắn, bà ta hừ lạnh: "Để mặc? Không đời nào. Chẳng biết tên Diệp Thiên đó chui ra từ hang hốc nào nữa, vậy mà dám chõ mũi vào chuyện của tao, đúng là không thiết sống mà." Lúc nhắc đến hai chữ Diệp Thiên, vẻ mặt của Chu Mai trông dữ tợn cực kì. Giờ mặt của bà ta vẫn còn rát đây. Đã thế còn bị thằng già chết tiệt Triệu Hải Trụ kia đuổi ra khỏi gia đình họ Triệu nữa chứ. Mà tất cả những điều này đều do tên Diệp Thiên đó cả. "Chúng ta phải làm sao giờ? Trông tên cao to đen hôi dưới trướng của hắn ta khá ghê gớm đấy." Chu Dương nhớ tới thủ đoạn của Lâm Khuê, lòng vẫn hoài kiêng sợ. "Ghê gớm thì sao nào? Ở đây là Vũ Thành, nó có ghê gớm thêm đi nữa, chẳng lẽ còn có thể chống đối với anh Hùng sao?" "Đúng thật." Nghe Chu Mai nói vậy, mắt Chu Dương sáng bừng: "Với mối quan hệ của chị với anh Hùng, thì chỉ cần nói mỗi một câu là tên kia sẽ chẳng thấy mặt trời sáng mai ấy chứ, sao em không nghĩ tới nhỉ?" Chu Mai hừ lạnh, bà ta trừng mắt nhìn Chu Dương: "Loại đần như mày thì biết gì ngoài đàn bà với rượu bia thuốc lá nữa?" Chu Dương cười khà: "Chị đừng giễu em nữa. Hình như dạo này Ánh Trung với anh Hùng thân lắm phải không? Thằng cháu trai của em tìm được cái ô xịn thế từ bao giờ vậy?" "Có nhiều cái nói ra mày cũng không hiểu." Chu Mai nhếch miệng cười đầy thâm thuý: "Rồi đó, mày mau về công ty đi, chỉ cần nắm giữ được quyền điều hành công ty thì gia đình họ Triệu sẽ là của chúng ta." Chu Dương nhướng mày, hắn ta cười đắc chí: " Chị yêu của em cứ yên tâm, kế hoạch vẫn đang tiến hành suôn sẻ, chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Triệu Thị."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]