Chương trước
Chương sau
Tôn Tường thấy Diệp Thiên vẫn không đáp trả còn tưởng là một tên dễ bắt nạt nên chỉ vào mũi Diệp Thiên mà bắt đầu mắng tới tấp!
“Đồ tạp chủng, nghe không hiểu tiếng người sao? Muốn chơi gái thì ra ngoài xếp hàng, muốn chết thì có thể nhảy qua cửa sổ xuống, không ai ngăn cậu.”
Sau đó, lời còn chưa nói hết thì đột nhiên Diệp Thiên đưa tay ra bóp chặt cổ ông ta, nhấc bổng cả người ông ta lên!”
“Khụ, khụ!”
Mặt Tôn Tường tái nhợt đi, hắn ta vùng vẫy rất mạnh nhưng hoàn toàn không có cách nào lay được tay Diệp Thiên!
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Tôi ra lệnh cho cậu bỏ ông ta ra!”
Đào Thành nhìn thấy cảnh này liền cao giọng chất vấn vẫn bằng dáng vẻ cao cao tại thượng!
Đối mặt với dáng vẻ đó, Diệp Thiên chỉ bình tĩnh nhìn ông ta một cái!
Nhưng ánh mắt băng giá hệt như thần chết khiến Đào Thành như rơi xuống hầm băng, lạnh hết sống lưng!
“Cậu, rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Trong lòng ông ta đột nhiên càng kiêng dè hơn.
“Ông sẽ biết nhanh thôi!”
Giọng nói băng giá gần như có thể đông đặc cả không khí, nói ra phẫn nộ trong lòng Diệp Thiên!
Tiếp đó, tay phải anh khẽ dùng lực khiến cả người Tôn Tường bị vứt thẳng ra ngoài.
Cửa kính tầng thượng bị đập vỡ như chú chim nhỏ cụt mất đôi cánh rơi rụng xuống mặt đất!
“Không!”
Tiếng Tôn Tường vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi càng ngày càng xa!
Sau đó!
Bụp!
Trái tim của Đào Thành cũng run rẩy theo!
“Cậu, cậu”
Mới nói ra một chữ mà bị dọa tới mức toàn thân mềm nhũn mà sụp xuống dưới đất.
Đây là tầng tám đó!
Chẳng nói chẳng rằng mà ném người ta xuống rồi?
Ma quỷ, đây chắc chắn là ma quỷ!
Ngay cả Tô Thanh Thanh cũng bị dọa cho giật mình đến mức hồi lâu mới hoàn hồn!
Nghĩ tới điệu bộ vừa rồi của Tôn Tường, lại thêm việc Diệp Thiên làm tất cả những điều này đều là vì mình mà trong lòng cô bất giác trào dâng một nỗi niềm ấm áp!
Mặc kệ là hậu quả gì, cô cũng bằng lòng cùng Diệp Thiên gánh chịu!
“Nói đi, ông muốn chết như thế nào?”
Diệp Thiên thu tay phải về một cách nhẹ như không.
Ánh mắt lạnh giá như một con dao chĩa thẳng vào Đào Thành, từng dao từng dao một đâm lên người Đào Thành!
“Cậu, cậu đừng có làm bừa, bảo vệ, bảo vệ!”
Đào Thành sợ tới mức gần như vỡ mật, run rẩy kêu mấy tiếng nhưng bên ngoài vẫn không có chút động tĩnh nào.
Ông ta đã bắt đầu thầm mắng chửi trong lo lắng.
Mẹ nó!
Mẹ nó, bình thường đám người này thường bốc phét mình giỏi giang thế nào, bây giờ thì ngay cả một người cũng không tìm thấy bóng dáng đâu!
Giống như Tôn Tường đó, đều là đồ ăn hại!
“Không cần gọi nữa, bọn họ đã không cách nào đáp lại anh đâu!”
Diệp Thiên từng bước, từng bước đi về phía Đào Thành, khuôn mặt anh không chút biểu cảm.
Nhưng trong mắt Đào Thành, anh chính là tử thần mang theo lưỡi hái!
Trong sự sợ hãi đến tột độ, cũng không biết ông ta lấy đâu ra dũng khí để nhấc chân dậy chạy ra ngoài!
Thấy vậy, Diệp Thiên lạnh lùng hừ một tiếng khinh rẻ, nhưng cũng không ngăn cản!
Đào Thành vui mừng, bước chân loảng choạng lại nhanh hơn một chút.
Nhưng vừa tới cửa, hành động của Đào Thành chợt im bặt lại trong phút chốc.
Chỉ là nhìn ra ngoài cửa một lượt mà đôi mắt đột nhiên mở to trừng trừng, mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy hết xuống trán!
Ngoài cửa, một đám ngổn ngang!
Chính là bảy, tám tay vệ sĩ ông ta thuê về với giá cao.
Ai nấy đều mặt mày sợ hãi những sớm đã không còn thở rồi!
Trước đây, bọn họ đều chưa từng thất bại, nhưng bây giờ lại bị Diệp Thiên giải quyết không chút tiếng động.
“Chạy đi, sao không chạy nữa?”
Giọng nói bình thản của Diệp Thiên vang lên.
Rầm!
Đào Thành quỳ rạp xuống đất, trong lòng đã bắt đầu tuyệt vọng!
“Tôi, tôi là hội phó thương hội Dung Thành, cậu, cậu không thể động vào tôi!”
Thương hội Dung Thành là chỗ dựa cuối cùng của ông ta.
Nếu như ngay cả điều này cũng không giữ được mạng cho ông ta thì thực sự tiêu rồi!
“Thương hội Dung Thành?”
Diệp Thiên hừ một tiếng, giọng điệu rất khinh thường.
“Ông có thể gọi điện thoại cho Tô Trần Vân, xem ông ta có thể cứu ông không?”
Nói một cách nghiền ngẫm xong, Diệp Thiên ôm Tô Thanh Thanh còn chưa hoàn hồn lên!
Anh bảo cô nhắm mặt lại rồi mới đi ra khỏi phòng.
Trước khi quay đi, anh còn không quên lạnh lùng nhìn Đào Thành một cái.
“Nói với Tô Trần Vân, nếu như trong vòng năm phút không tới được đây thì thương hội Dung Thành không cần thiết phải tồn tại nữa!”
Nói xong, trong mắt anh thoáng qua một vẻ khó đoán!
“Còn nữa, tôi là Diệp Thiên!”
Nghe tới câu trước, Đào Thành đã sững sờ cả người, thầm nghĩ khẩu khí của tên nhóc này chưa chắc quá lớn, nhưng nghe tới hai chữ Diệp Thiên, Đào Thành đã hóa đá toàn thân rồi!
Hóa ra là hắn ta!
Chẳng trách, chẳng trách mà!
Lần này thì thực sự xong rồi!
Đào Thành thấy bóng Diệp Thiên xa dần mà sắc mặt càng ngày càng khó coi!
Hôm nay ra ngoài không xem ngày sao lại chọc phải đệ nhất ôn thần thế này.
Đều là họa tên Tôn Tường đó gây ra!
Đào Thành không dám để lỡ thời giờ nên run rẩy cầm điện thoại lên tìm số Tô Trần Vân và nhanh chóng gọi tới!
Trong khi Diệp Thiên tức giận đùng đùng xông lên tầng tám thì trước đó, gã đàn ông kia xách vali bảo mật ở tầng sáu, lén lút đi ra khỏi tòa văn phòng.
“Cái gì mà tập đoàn Từ Thị, đệ nhất thế gia Dung Thành cái chó gì, ta khinh!”
Gã đàn ông nhổ bãi nước bọt đầy khinh bỉ lên tòa văn phòng, đôi mắt tràn đầy sự oán giận.
“Ông đây liều sống, liều chết làm nhiều năm như vậy mà không ngờ bà già đó lại để lại tập đoàn Từ Thị cho một người ngoài? Đi chết đi, ông đây mới không thèm hầu!”
Nói xong, tâm trạng hắn mới dễ chịu đi nhiều!
“Chỉ là thật tiếc cô gái tên Tô Thanh Thanh kia, hứ hứ, còn là một cục cưng hiếm có nữa. Nếu không phải vì đám óc heo Đào Thành ở đó thì ngay cả ông đây cũng muốn hôn một cái.”
Nghĩ tới lúc này trong văn phòng của Đào Thành có thể diễn ra trò chơi tình ái mà đột nhiên, gã đàn ông có chút đố kị.
Người đẹp như tiên nữ mà lại bị một tên đầu heo nuốt chửng, thực sự đáng tiếc!
Có điều, nghĩ tới việc mình sắp rời khỏi Dung Thành, có thể sống cuộc sống mong muốn đã lâu thì trong lòng hắn ta liền có chút kích động.
Vừa đắc ý quay người đi thì anh ta lại gặp một người đàn ông vạm vỡ như một ngọn núi nhỏ chắn ngay trước mặt.
“Chó ngoan không cản đường, cút ra cho tao!”
Gã đàn ông hừ một tiếng muốn đi qua nhưng người con trai lực lưỡng lại đưa tay ra, một lần nữa chặn ngang lối đi của hắn.
“Ông chủ tôi nói rồi, hễ là người của tập đoàn Từ Thị thì không cho phép bỏ đi một bước, xin ông phối hợp!”
Giọng nói Lâm Khuê lạnh lùng, mặt không chút biểu cảm!
“Cậu chủ của anh? Chủ anh là đại ca đệ mấy mà cũng dám quản tôi đi hay ở? Mau tránh ra!”
Gã đàn ông không kiên nhẫn nữa mà muốn đẩy Lâm Khuê ra.
Nhưng bàn tay hắn ta cứ như đụng phải người sắt vậy, Lâm Khuê vẫn không nhúc nhích một chút nào mà ngược lại hắn ta lại bị lùi lại nửa bước đến mức bước chân lảo đảo sắp ngã!
“Mẹ nó chứ, rốt cuộc anh muốn làm gì? Tự ý xâm phạm quyền tự do của người khác là phạm pháp đấy!”
Gã đàn ông đột nhiên phẫn nộ lên, hai mắt nhìn thẳng vào Lâm Khuê!
Thấy vậy, Lâm Khuê vẫn không nhúc nhích để hắn ta ra ngoài!
“Anh”
Thấy mình sắp không kịp lên máy bay rồi, gã đàn ông càng nổi cơn điên.
“Mẹ nó, nếu như anh có thù với tập đoàn Từ Thị đi vào trong đó mà tìm lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đi, đi tìm người nhà họ Từ đi, cứ bám giết không buông tên tép riu như tôi thì giỏi giang gì? Mau tránh ra cho tôi!”
“Tên tép riu?”
Lâm Khuê nói thầm một tiếng, ánh mắt nhìn gã đàn ông trở nên sâu sa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.