Chương trước
Chương sau
Chỉ một câu nói thôi, đã khiến cho cả Tôn Minh cũng như Mạnh Hải phải cau mày.
Mạnh Vũ Hạo là cha của Mạnh Hải, người đứng đầu nhà họ Mạnh ở thủ đô.
Ở Long Quốc này, ông ta cũng được xem là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy.
Nhưng giờ đây, tên thô lỗ này lại dám trực tiếp gọi tên của ông ta ra?
Mạnh Hải ngay lập tức tỏ vẻ khó chịu.
"Tiểu tử, tên của cha tôi là để cậu tùy tiện gọi như vậy đấy à? Hôm nay bổn thiếu gia không có thời gian để ở đây phí lời."
Mạnh Hạo nhìn Lâm Khuê một cách đầy khinh bỉ: "Hoặc là cậu ngoan ngoãn chuyển ra ngoài biệt thự cho tôi, hoặc là giống như Tôn Minh đã nói, bổn thiếu gia sẽ tìm người ném cậu ra ngoài. Tự chọn đi!"
"Đúng thế!" Tôn Minh cười khẩy hùa theo. "Cũng không nhìn lại xem bản thân là ai! Nơi này là nơi ngươi có thể ở sao? Mau mau mà cút xéo đi!"
Thấy hai người này không những không đi, ngược lại còn tiếp tục lải nhải, Lâm Khuê hắng giọng rồi đột nhiên bước tới, bóp chặt lấy cổ của Mạnh Hải.
"Cũng chỉ là nhà họ Mạnh nhỏ bé thôi, nghĩ rằng mình là thiên hạ vô địch thật sao? Nếu như cậu đã không đi, vậy tôi chỉ có thể ném cậu xuống núi Thiên Khuyết thôi!"
Lâm Khuê nói bằng một giọng lạnh lùng, nói rồi, một tay túm lấy Mạnh Hải, anh từng bước đi đến phần dốc nhất của núi Thiên Khuyết.
"Ối ối!"
Mạnh Hải chân tay giãy giụa loạn xạ, nhưng cũng không có cách nào thoát được khỏi đôi tay của Lâm Khuê, bị nghẹt thở làm cho mặt hắn ta trắng bệch đi.
"Anh, anh định làm gì hả? Nhanh thả Mạnh thiếu gia ra ngay!" Tôn Minh nhìn thấy cảnh này liền tức giận, quát tháo ầm ĩ.
"Nếu Mạnh Hải bị xước chút da thôi thì hậu quả anh không tưởng tượng được đâu!"
Nếu như Mạnh thiếu gia thực sự xảy ra chuyện gì ở đây, thì đừng nói đến Lâm Khuê, mà ngay cả hắn ta cũng xong đời.
"Sao nào, cậu cũng muốn thử sao?"
Lâm Khuê liếc nhìn Tôn Minh một cái, hai chân đứng trên rìa dốc, tay phải duỗi thẳng ra.
Cơ thể của Mạnh Hải treo lơ lửng trên sườn dốc!
Bên dưới, chính là một con dốc cao vài trăm mét, chỉ cần Lâm Khuê buông tay, Mạnh Hải không chết thì cũng liệt nửa người.
Nhìn thấy cảnh này, Tôn Minh nuốt nước bọt liên tục, sợ đến nỗi chân không còn đứng vững được nữa.
"Mạnh thiếu gia, không phải lúc nãy còn rất ngạo mạn sao? Sao bây giờ lại không nói gì nữa vậy?"
Lâm Khuê cười một cách đầy vẻ chế nhạo nhìn Mạnh Hải, tay anh hơi buông lỏng, cơ thể của Mạnh Hải đột nhiên bị rơi xuống một quãng.
Dù cho Lâm Khuê đã kịp thời túm được, nhưng cảm giác rơi đột ngột khiến cho Mạnh Hải sợ đến mức sắp khóc.
Muốn cầu xin tha thứ, nhưng lại không thể nói nên lời.
Tôn Minh kinh hãi, té phịch xuống đất. Lúc đó, hắn ta còn tưởng Mạnh Hải thực sự đã bị ném xuống, sợ đến mất hồn mất vía.
"Giờ biết sợ rồi sao?"
Lâm Khuê hắng giọng, vung tay ném Mạnh Hải đến trước mặt Tôn Minh.
Mạnh Hải thở hổn hển, mặt trắng bệch, cả người vẫn còn đang run rẩy!
"Chết tiệt, mày đợi đó cho tao, dám đe dọa tao sao? Không giết chết được mày, tao không mang họ Mạnh!"
Mạnh Hải miễn cưỡng buông những lời cay nghiệt, Lâm Khuê cau mày, đang muốn dạy cho anh một bài học nữa, nào ngờ cánh cửa biệt thự đột nhiên bị mở tung.
"A Khuê, chuyện gì mà ồn ào vậy?"
Diệp Thiên bước ra khỏi biệt thự với vẻ ngơ ngác, nhìn vào mấy người ở trước mặt.
"Anh ạ!"
Lâm Khuê lùi về phía sau Diệp Thiên, còn chưa kịp giải thích thì Mạnh Hải đã giận dữ nói.
"Tiểu tử, cậu mới là chủ nhân đúng không? Người của cậu đã đánh bổn thiếu gia đấy, cậu nói xem, việc này giải quyết thế nào đây!"
Mạnh Hải nghĩ, Lâm Khuê cao lớn thô kệch như vậy, chắc cũng chỉ là một tên cứng đầu, cố chấp giống Thiết Hàm Hàm.
Diệp Thiên là chủ nhân, chắc phải biết uy danh của nhà họ Mạnh, càng phải biết sự đáng sợ của nhà họ Mạnh.
Tôn Minh cũng được đà làm tới: "Nhưng mà lần này, không chỉ để các người giao biệt thư ra một cách đơn giản như vậy đâu! Đắc tội với Mạnh thiếu gia, tôi muốn các người phải khuynh gia bại sản, tan của nát nhà!"
Chỉ đáng tiếc, Diệp Thiên không thèm nhìn hắn, cũng chẳng thèm để ý đến những lời đe dọa.
"Người nhà họ Mạnh? Có chút thú vị đấy!"
"Biết là tốt, mau nói xem chuyện này nên giải quyết thế nào đi! Sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn thôi!"
Mạnh Hải còn tưởng rằng Diệp Thiên sợ hãi,nghĩ Diệp Thiên sợ hãi, liền lên mặt dạy dỗ.
Không ngờ, Diệp Thiên chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, thậm chí còn quay đầu đi một cách thờ ơ.
"Đúng là người nhà họ Mạnh vẫn vô giáo dục như vậy! Nếu còn muốn giữ thể diện cho Mạnh Thiên thì mau cút đi!"
Cái gì?
Cái tên Thiết Ham Ham kia khoe mẽ với bổn thiếu gia thì đã đành, đến cái tên tiểu tử này cũng dám làm như vậy sao?
Mạnh Thiên, không chỉ là niềm tự hào của nhà họ Mạnh, thậm chí còn là thần tượng của Mạnh Hải. Làm thế nào mà bọn họ có thể khinh thường như vậy?
Hơn nữa, Diệp Thiên lại dám nói rằng người nhà họ Mạnh đều vô giáo dục, nhất thời đã xúc phạm đến lòng tự trọng của Mạnh Hải.
Chỉ là một con người ở cái đất Dung Thành nhỏ bé, cứ cho là có chút quyền thế, thì trước mặt nhà họ Mạnh, hắn cũng chẳng là cái thá gì.
Mạnh Hải càng nghĩ càng bất mãn, nghiến răng ken két, rút điện thoại ra muốn gọi người đến.
Nhưng đúng lúc này, ở cánh cửa phía sau lưng Diệp Thiên lại thò ra hai cái đầu.
Nhìn thấy một trong số đó, vẻ mặt của Mạnh Hải và Tôn Minh bỗng nhiên trở nên rất vui vẻ.
"Thanh, Thanh Thanh? Tại sao em lại ở đây?"
Nhìn thấy góc nghiêng quá đỗi xinh đẹp của Tô Thanh Thanh, Mạnh Hải lập tức ngơ ngẩn cả người ra!
Ngay cả Tôn Minh cũng cảm thấy bối rối!
Tô Thanh Thanh biết rằng mình đã bị nhận ra, liền bĩu môi, bế Tiểu Vũ Mao bước ra.
Vừa nãy cô ấy đã nghe thấy giọng nói của Mạnh Hải. Vốn định không muốn lộ diện, chỉ là hiếu kì muốn lén xem trộm một cái, không ngờ lại bị hai tên đáng ghét này nhận ra.
"Tại sao tôi không thể ở đây? Tôi ở đây liên quan gì tới anh?" Tô Thanh Thanh bĩu môi, cô đứng gần lại hết mức có thể với Diệp Thiên, giống như một người vợ nhỏ bé vậy.
Còn Tiểu Vũ Mao ở trong lòng cô thì nhìn chằm chằm vào Mạnh Hải và Tôn Minh với một ánh mắt đầy hiếu kì.
"Em, em, thế này là…"
Mắt của Mạnh Hải nhìn chằm chằm Diệp Thiên và Tô Thanh Thanh, khuôn mặt hắn khó coi giống như vừa ăn phải ruồi nhặng vậy.
Lẽ nào, hắn chính là người mà Tô Thanh Thanh thầm thương trộm nhớ lâu nay?
Lẽ nào đêm qua hai người họ đã ngủ với nhau sao?
Nghĩ đến đây thôi, mắt của Mạnh Hải bỗng đỏ ửng lên, cơ thể hắn run rẩy đến độ không thể kiểm soát.
"Tô Thanh Thanh, lẽ nào hai người đã….đã ngủ với nhau sao?"
Nghe thấy những lời này, Diệp Thiên cau mày, còn chưa kịp nói gì thì Tô Thanh Thanh ở bên cạnh gật đầu như sắp ngất đi, còn đưa tay ra ôm lấy cánh tay của Diệp Thiên!
Khóe miệng lóe lên một nụ cười đầy mê say.
"Sao nào? Không được ư? Hình như anh không quản nổi việc của tôi đâu nhỉ?“
Nói xong, còn lè lưỡi tỏ vẻ rất đắc ý.
"Em…"
Mạnh Hải tức giận đến suýt nôn ra máu. Hắn từ kinh thành xa xôi đuổi đến đây, bị hại phải đi bộ quanh sân bay cả một buổi tối cũng chẳng nói làm gì, không ngờ Tô Thanh Thanh lại qua lại với người khác sau lưng hắn.
Hắn hoàn toàn không thể chấp nhận được việc này.
Ngay cả Tôn Minh cũng cảm thấy kinh ngạc.
Anh không ngờ rằng, một trong bốn đóa hoa ở thủ đô, một Tiểu Ma Nữ, một Tô Thanh Thanh lạnh lùng cao lãnh, giờ đây lại trở nên dịu dàng như vậy sao?
Lẽ nào là hắn nhìn nhầm ư?
Khuôn mặt của Mạnh Hải bỗng trở nên nặng nề, đang định hỏi tiếp, thì đột nhiên hắn đứng hình khi thấy Tiểu Vũ Mao ở trong lòng của Tô Thanh Thanh.
Não hắn đột nhiên nổ cái ầm một phát, tiếp theo đó chỉ còn lại là một khoảng trống!
Chẳng trách Tô Thanh Thanh từ đầu tới cuối đều chỉ nhớ nhung tới người đàn ông này.
Chẳng trách mới tốt nghiệp đã bất chấp tất cả bay tới Dung Thành.
Hóa ra đứa con gái riêng của cô ấy và người đàn ông này lại lớn như vậy rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.