Chương trước
Chương sau
Hai người cứ thế nhìn nhau như không có ai ở bên vậy!
Trông như đôi tri kỷ đã rất lâu không gặp lại nhau.
Mọi thứ đều diễn ra trong im lặng!
“Chú ơi!”
Tiểu Vũ Mao nhìn Diệp Thiên, dưới cái nhìn vô cùng ngạc nhiên của Tô Thanh Thanh, cô bé sà vào lòng của Diệp Thiên!
Diệp Thiên bế Tiểu Vũ Mao lên, cuối cùng cũng nở một nụ cười!
“Tiểu nha đầu, cũng chịu về rồi à, chú lo muốn chết rồi đây này!” Nói rồi, anh đưa tay vuốt nhẹ lên mũi của Tiểu Vũ Mao!”
“Tiểu Vũ Mao không có đi linh tinh đâu, là, là cũng với chị này đi ăn tiệc đó ạ!”
Tiểu Vũ Mao bĩu môi, xem ra bữa tiệc này cũng không tệ!
Trước mặt anh ấy, Tô Thanh Thanh đứng thừ người ra cũng được một lúc rồi, trên khuôn mặt nhỏ bé xinh xắn hiện ra một chút ngạc nhiên, trông rất đáng yêu!
Cô hoàn toàn không ngờ rằng người chú vừa đẹp trai, vừa ấm áp mà cô bé nhắc tới suốt dọc đường đi lại là Diệp Thiên!
Càng không nghĩ được rằng, một người khô khan như Diệp Thiên lại cũng biết cười, hơn nữa lại ấm áp đến vậy!
Cô ấy còn nghĩ hay là mình đang nằm mơ.
Bởi chỉ có trong mơ mới thấy được Diệp Thiên như thế!
“Ê, tên bạc tình nhà anh, lần này, anh đừng có hòng nghĩ đến chuyện bỏ chạy! Từ giờ, em sẽ trở thành viên kẹo đường đen dính chặt lấy anh. Anh muốn chạy cũng không thoát đâu!
Tô Thanh Thanh vênh mồm, xinh đẹp đứng trước mặt của Diệp Thiên!
“Tùy em!” Diệp Thiên không biết nên nói gì hơn hai chữ đó, mà cũng chẳng có cách nào để bắt nha đầu này làm gì!
Đúng như lời của Lâm Khuê, trong thiên hạ này có thể khiến Diệp Thiên chịu thua, chỉ có duy nhất cô gái họ Tô này!
“Chú ơi, chú với chị này quen nhau sao?”
Trong vòng tay của Diệp Thiên, Tiểu Vũ Mao chớp chớp đôi mắt to tròn, rất đáng yêu!
Diệp Thiên mở miệng nhưng không đáp, Tô Thanh Thanh cười tiến về phía trước, xoa đầu Tiểu Vũ Mao!
“Lần sau nhớ gọi là cô, biết chưa?”
Tiểu Vũ Mao đột nhiên bĩu môi: “Lúc nãy không phải bắt gọi là chị sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thanh Thanh bỗng nhiên đỏ ửng lên, liếc nhìn Diệp Thiên “cháu gọi anh ấy là chú, thì nên gọi cô là cô, biết chưa hả?”
Tiểu Vũ Mao lanh lợi ồ một tiếng: “Dạ vâng thưa cô!”
Tô Thanh Thanh mặt mày rạng rỡ: “Hi hi, cô biết Tiểu Vũ Mao ngoan nhất mà! Cô sẽ đưa cháu đi ăn tôm hùm mỗi ngày nhé!”
Tiểu Vũ Mao vui vẻ đáp lại, nhưng hình như nghĩ ra cái gì đó: “Đúng rồi, có phải cô thích chú không? Chứ không lại sao lại bắt Tiểu Vũ Mao thay đổi cách gọi?”
Dáng vẻ Tiểu Vũ Mao nhỏ bé vò vò đầu, nhưng lại khiến Tô Thanh Thanh mặt đỏ đến tận mang tai!
Đến cả Diệp Thiên, cũng không nhịn nổi cười liên tục!
Cái đứa trẻ này!
Dù sao thì đứng trước mặt nhiều người như vậy, Tô Thanh Thanh vẫn còn cảm thấy ngại.
Hai tay cô đột nhiên chống vào eo, liếc Diệp Thiên một cái!
“Này, thế anh có lo cho em hay không, anh không lo thì em cũng đã đồng ý rồi!”
Diệp Thiên nhất thời không biết nên nói gì: “Được rồi, bây giờ nghỉ ngơi đã, rồi mai trở về thủ đô!”
“Dựa vào cái gì?” cái miệng nhỏ nhắn Tô Thanh Thanh nhếch lên: “Em cũng không phải cố tình đến đây tìm anh, em đến đây để làm ăn, anh dựa vào cái gì mà quản em?”
Trông bộ dạng hung dữ của cô ấy, trong lòng Diệp Thiên gượng cười không nghĩ ra cách nào!
Tô Thanh Thanh thấy vậy, đột nhiên bật cười rồi đón lấy Tiểu Vũ Mao ôm vào lòng!
“Hơn nữa, Tiểu Vũ Mao cũng không muốn cô đi phải không?”
Tiểu Vũ Mao làm vẻ dễ thường vâng một tiếng, trông rất ăn ý!
“Nhìn thấy chưa? Hừ!”
Tô Thanh Thanh thích thú, hôn lên đôi môi hồng hào nhỏ nhắn của Tiểu Vũ Mao một cái, cũng không quên quay sang Diệp Thiên làm trò!
Diệp Thiên không còn cách nào đành bó tay chịu thua!
Cũng giống như trước đây ở chiến trường, nha đầu này vừa đến là anh không phút nào được yên!
Cảnh này, người ngoài nhìn vào trông như gia đình ba người đang trêu đùa vậy!
Nhưng bất luận thế nào, Diệp Thiên và Tô Thanh Thanh vẫn rất xứng đôi vừa lứa!
Dĩ nhiên là không phải ai cũng nghĩ như vậy!
Diệp Na ở bên lén nghiến chặt răng, nhìn Diệp Thiên và Tô Thanh Thanh trong lòng cảm thấy không vui, có chút không cam tâm và một chút đau lòng!
So với Tô Thanh Thanh, cô ấy cảm thấy bản thân mình không có điểm nào sánh bằng!
Thậm chí đến cả suy nghĩ cũng không bằng được Tô Thanh Thanh!
Có lẽ chỉ có cô gái đó mới thể xứng với anh ấy?
Đương nhiên, nếu như không phải vì ngay từ đâu cô ấy không ưng Diệp Thiên thì có lẽ người đang thân thiết với Diệp Thiên bây giờ là mình mới phải?
Chỉ tiếc là mọi thứ đều không thể quay lại!
Diệp Na đau lòng nhắm mắt lại, trong lòng cảm xúc lẫn lộn!
Xung quanh càng trở nên lặng ngắt!
Mọi người đều há hốc mồm, nhìn về phía Diệp Thiên và Tô Thanh Thanh, dường như không ai nỡ làm hỏng bầu không khí này!
Diệp Thiên lúc này so với khi nãy như hai người khác nhau khiến cho người khác khó mà lường được!
Dĩ nhiên là cũng có người không để ý!
Chỉ thấy Chung Ý Văn gắng sức dùng đôi tay bị thương trèo lên, tập tễnh bước đến trước mặt Tô Thanh Thanh để lộ ra một vẻ mặt trông còn khó coi hơn khóc!
“Cô Tô, cô, cô cũng đến rồi!”
Trông thấy Chung Ý Văn trước mặt Tô Thanh Thanh nhún nhường như vậy, ai cũng ngạc nhiên, suy đoán thân phận của Tô Thanh Thanh.
Dung Thành, bao gồm cả toàn bộ khu Tây Nam hình như đều không có ai họ Tô.
Liệu có phải là từ thủ đô đến không?
Tô Thanh Thanh quay đầu nhìn thấy bộ dạng của Chung Ý Văn, lập tức nhíu mày.
“Tiểu Chung, ông làm sao vậy? Bị ai đánh sao?”
Chung Ý Văn đột nhiên nửa khóc nửa mếu, nhìn ngó xunh quanh Diệp Thiên, chỉ dám lắc đầu liên tục!
“Không không, vừa nãy không cẩn thận bị ngã!”
Tô Thanh Thanh ồ một tiếng cũng không biết là tin hay không!
“Cái này, lúc nãy không phải đã nói là Mạnh Thiếu đi với Tiểu Thư mà? Sao mà…”
Chung Ý Văn ngay lập tức chuyển chủ đề!
Tô Thanh Thanh bĩu môi, lườm ông ta một cái.
“Cái gì mà Mạnh Thiếu, tôi với hắn đường ai nấy đi, hắn đến hay không liên quan gì tới tôi?”
Cái tên Tiểu Chung này, không nhìn thấy Diệp Thiên vẫn đứng bên cạnh sao? Nhỡ anh ấy hiểu lầm thì sao, đúng là không có mắt mà!
“Vâng!”
Chung Ý Văn lập tức hiểu ý, chỉ có thể cười phối hợp!
Cô gái này nhất định là đại tiểu thư rồi, kể cả có chiến tướng Huyền Vũ chống lưng nhưng đứng trước mặt cô Tô không dám cả xì hơi!
Cũng không biết tên Diệp Thiên này rốt cuộc lại lịch ra sao mà lại có thể lọt vào mắt xanh của cô Tô!
Thiết nghĩ, Diệp Thiên ngay cả đến chiến tướng Huyền Vũ cũng không coi ra gì, lai lịch chắc chắn không đơn giản!
Nghĩ tới đây, Chung Ý Văn đột nhiên có ý định muốn chết.
Rảnh rỗi gì mà lại đi đắc đội với vị này chứ?
“Ngài Diệp, vị tiểu thư này là…?”
Lúc đó, chỉ có Tô Trần Vân dám đến gần, nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của Tô Thanh Thanh!
Trái lại, Diệp Thiên cố ý không quan tâm, đằng nào thì cũng không có việc gì, chỉ muốn đưa Tô Thanh Thanh và Tiểu Vũ Mao rời khỏi đó, đột nhiên từ phía xa dội lại tiếng cánh máy bay!
Tất cả mọi người ở đó đều ngước mắt ra nhìn, sắc mặt có chút khó coi.
Nếu không có gì bất ngờ thì chỉ sợ đó là người của chiến khu Thanh Long đến!
Quả nhiên, chỉ thấy âm thanh đó càng ngày càng to. Rất nhanh chóng, một chiếc trực thăng vũ trang hạ cánh ngay bên ngoài đại sảnh cách quảng trường lớn không xa lắm! Còn chưa dừng hẳn đã có một người đàn ông trung niên từ trên đó nhảy xuống bước nhanh về phía nhóm người đang đứng! Người đàn ông này chừng bốn mươi lăm tuổi, cao to vạm vỡ, phong thái uy nghiêm. Trên vai hai sao, càng khiến người ta không dám nhìn thẳng!
Nhìn thấy người đang đi đến, sắc mặt Chung Ý Văn có vẻ khó coi, cũng chỉ có thể nghiêm đầu cúi chào.
“Cha, con”
Vừa mở mồm, nhưng đã bị đàn ông kia đạp lăn ra đất, đau đớn vô cùng, liền không dám ho he một lời!
“Thằng súc sinh này, quỳ xuống hẳn hoi cho tao, đợi lát nữa tao xử lý mày!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.