Trại trẻ mồ côi Thành Đông, là một trong những trại trẻ đông đúc nhất ở Dung Thành, nhưng miễn cưỡng thì có thể coi các điều kiện sống và vệ sinh đạt chất lượng. 
Đứng trước cánh cổng cũ nát của trại trẻ, Diệp Thiên không kiềm chế được nhíu mày lại. 
Con gái của Thiên Thành nhỏ như vậy mà đã bị đưa đến đây, chắc phải chịu đựng biết bao khổ cực. 
Nghĩ vậy, Diệp Thiên chỉ muốn giết chết Vương Tiểu Phúc cho rồi! 
Diệp Thiên đi vào trước, khoảng sân trống vắng lúc này rất im ắng, không một âm thanh. 
Đôi mắt Diệp Thiên nheo lại, anh nhanh chóng bước vào tòa nhà làm việc. 
Chỉ là, trong tòa nhà làm việc ba tầng, văn phòng làm việc mở cửa thì lác đác. 
Diệp Thiên đi một vòng, đến một người cũng không nhìn thấy. 
"Hay là trại trẻ mồ côi đổi chỗ rồi?" 
Lâm Khuê cau mày, cảm thấy có chút vô lí. 
Trại trẻ mồ côi to như vậy, không thể không có một người được? 
Những đứa trẻ đó đi đâu? 
"Này, này, cậu đang làm gì vậy? Đây là trại trẻ mồ côi, không phải là công viên, không được đi lung tung. 
Lâm Khuê đang định gọi điện thoại hỏi, thì một phụ nữ trung niên bước từ văn phòng ra, trông như vừa mới ngủ dậy. 
"Bà là ai? ở đây chỉ có mỗi mình bà sao?" Lâm Khuê hỏi, theo trực giác trại trẻ mồ côi này có vấn đề. 
"Tôi là ai? Tự nhìn cho rõ!" Người phụ nữ giơ chiếc thẻ trên ngực lên, vẻ mặt có chút khó chịu. 
"Thế còn các cậu, lén lút muốn làm cái gì? Nhanh chóng đi ra, làm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-chien-than/765585/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.