Người đứng đầu ba gia tộc toàn thân run rẩy, cùng lúc cúi đầu, hình như còn do dự, suy tính. 
Cuối cùng thì cũng chẳng ai nói lời nào. 
Rốt cuộc, đã nói là mười lần chết không chắc có một lần sống, nhưng nếu như không nói thì trong chin lần chết vẫn sẽ có một cơ hội sống. 
“Không nói phải không?” 
Nhìn ba người như ngầm hiểu với nhau không ai chịu mở miệng, Diệp Thiên ho một tiếng, nhưng cũng đã dọa cho chúng sợ run lẩy bẩy, sợ sẽ nối gót của Từ Thiên Minh. 
“Cũng được, thế tôi sẽ cho các ông chút thời gian!” 
Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm, khuôn mặt không biến sắc, không ai biết trong lòng anh đang nghĩ gì. 
“Người nào nghĩ thông suốt rồi thì đến núi Thiên Khuyết tìm tôi, sẽ được tôi giảm nhẹ tội cho. Còn nếu như nhất quyết không chịu khai ra, đợi đến lúc tôi tìm hiểu được rõ ngọn ngành thì cái kết của các người sẽ giống như nhà họ Từ.” 
Chỉ mấy câu đó thôi đã khiến sắc mặt của ba người đứng đầu các gia tộc tái nhợt đi, mồ hồi chảy lạnh sống lưng. 
“Thời gian của tôi không còn nhiều, các ông hãy tự biết trân trọng đi!” Nói xong, Diệp Thiên quay ra nhìn Dương Hải Sơn: “Thật không may, ông chỉ có một ngày muốn đi đâu thì người tự quyết định lấy.” 
Nói rồi, bóng dáng của Diệp Thiên mờ dần, chỉ trong chớp mắt đã không còn trên mặt đất. 
Nhưng những lời cậu ấy nói vẫn cứ lặp đi lặp lại trong đầu của ba người kia, không sao xóa đi được. 
Diệp Thiên không phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-chien-than/765580/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.