"Diệp Thiên, anh thấy sao? Có phải rộng rãi hơn hẳn so với bên ngoài không?"
Chu Minh Huy có vẻ không cam lòng, muốn làm cho Diệp Thiên bị xấu mặt.
"Cũng được!"
Diệp Thiên lẳng lặng ngồi đó, miêng đáp lại vỏn vẹn hai từ.
“Cũng được ư?” Chân mày Chu Minh Huy cau lại, xém chút nữa là thổ huyết.
Toàn bộ Dung thành này còn chưa chắc có thể tìm ra phòng bao nào tốt hơn phòng này nữa.
Thế mà cái tên này lại chỉ nhận xét đúng một câu cũng được.
"Hừ, nếu không hài lòng thì anh có thể ra ngoài mà ngồi, không ai bắt anh ngồi đây cả."
Tôn Văn lại hậm hực lên tiếng, nói thẳng Diệp Thiên.
"Thôi được rồi mà, chúng ta cứ gọi món đi đã!"
Diệp Na nhanh chóng giảng hòa, cô ấy hơi hối hận, nếu biết sẽ thế này thì ban nãy đã cùng Diệp Thiên ngồi ăn bên ngoài cho rồi.
Diệp Thiên lại không để ý, chỉ là biểu cảm hơi khác lạ một chút.
Diệp Thiên cũng chẳng nói khoác!
Những năm gần đây, làm gì có nơi sang trọng nào mà hắn chưa từng tới đâu.
Từ những phòng tiệc của các tỉnh thành, cho tới các phòng tiếp khách của các quân khu lớn.
Thậm chí ngay cả cung điện Hồng Sắc được bài trí đẳng cấp đứng đầu cả nước, mỗi năm cứ có yến tiệc là Diệp Thiên đều được mời tới, tính cả thảy không dưới mười lần.
Căn phòng trước mắt này, mặc dù được xem là sang trọng nhất ở Dung Thành. Nhưng nếu đem so với những nơi Diệp Thiên từng đến thì nhận xét “cũng tạm” đã là cho Chu Minh Huy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-chien-than/765566/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.