“Không ít, không ít chút nào, em biết là anh có cách mà!”
Diệp Na vui mừng gật đầu liên tục, lúc này nhìn Diệp Thiên, tận tình khuyên bảo.
“Anh Diệp Thiên, ngày mai anh tới chỗ Ngô Thông làm việc đi, tiền lương hơi thấp cũng không sao, dù sao cũng phải tìm một công việc mới được.”
“Đúng vậy, người trẻ tuổi bây giờ, thật hay mơ mộng hão huyền, nhưng lại không biết làm gì. Làm người, phải thực tế một chút, thực thế một chút đi.” Vương Tú Liên lạnh nhạt nói, bà ấy sợ Diệp Thiên ăn uống chùa nhà mình.
Ngô Thông cảm thấy đắc ý, đã lấy lòng Diệp Na được, lại có thể sỉ nhục Diệp Thiên, vui sao kể hết?
Hừ, đợi khi cậu tới công ty tôi làm, xem tôi có chơi cho chết cậu không!
“Không cần, tôi còn có nhiệm vụ trong quân đội, có lẽ không có thời gian!”
Giọng nói điềm tĩnh của Diệp Thiên vừa vang lên, nụ cười trên mặt tất cả mọi người chợt ngưng lại.
“Anh Diệp Thiên, việc này anh không làm, việc kia cũng không làm, vậy rốt cục anh muốn thế nào? Nếu thật sự anh nhậm chức trong quân đội thì còn xuất ngũ về quê sao?”
Diệp Na nắm chặt bàn tay trắng ngần, cô ấy rất tức giận.
Diệp Thiên nghèo một chút cũng không sao, nhưng không thể tụt lùi vậy chứ?
Còn trẻ như vậy, mà đã không còn ý chí vươn lên, vậy sau này còn làm được cái gì?
“Tiểu Na, một cục gỗ mục nát thì dù tay nghề có giỏi cỡ nào đi nữa cũng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-chien-than-2/1995776/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.