Người đàn ông nuốt cơn giận, vừa đứng người dậy, nhưng chỉ cảm thấy lạnh khắp người, và rùng mình một cái. 
Cái cảm giác này, giống như bị một con mãnh thú nhìn trúng, không có nơi nào để trốn thoát. 
Ông ta ngẩng đầu lên, liền nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thiên. 
Cơ thể ông ta như rơi xuống hầm băng, run rẩy không thể kiểm soát. 
Ông ta nhìn thấy biển máu cuồn cuộn trong mắt của Diệp Thiên dưới biển máu, là một đống xương trắng chất đầy như núi. 
Giống như địa ngục. 
"Tôi hỏi lần cuối cùng, đứa trẻ đang ở đâu?" 
Giọng nói lạnh lùng của anh ấy, gần như đóng băng cơ thể người đàn ông kia. 
"Tôi, tôi không biết, ở đây, ở đây không có đứa trẻ nào." 
Người đàn ông nghiến răng và vẫn phủ nhận. 
Nhưng mà sắc mặt trắng bệch và ánh mắt nhấp nháy hoàn toàn phản bội ông ta. 
"A Khuê! " 
Lâm Khuê liền bước về phía trước một bước, từ trên cao nhìn xuống hai bọn họ. 
"Vương Tiểu Phúc, ba mươi tư tuổi, trình độ tiểu học. Từ nhỏ không làm ăn chân chính, gia nhập xã hội đen, đi theo anh trai thu phí bảo kê. Sau đó vì chém thương người nên ngồi tù hai năm. Sau khi ra tù, trở thành kẻ lang thang không nghề cho đến bây giờ!” 
Nói xong, Lâm Khuê quay sang nhìn người phụ nữ kia: “Trần Quyên, ba mươi tuổi, người Lâm Thành, năm hai lăm tuổi cãi nhau với gia đình rồi bỏ đến Dung Thành, làm kỹ nữ mấy năm, đầu năm theo Vương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-chien-than-2/1995713/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.