"Ah! Giết người rồi, người đâu mau đến đây, giết người rồi!"
La Nhàn bị cảnh trước mắt dọa cho phát sợ, ngay lập tức hét ầm lên.
Về phần La Vĩnh Khang, hắn đang ôm tai, lăn lộn thê thảm trên mặt đất.
Những chỗ vết máu để lại, thật thảm chưa từng thấy.
"Các cậu, các cậu đây là phạm tội! Dám làm thương tai của Tiểu Khang, tôi phải đi kiện các cậu!"
Đối mặt với La Nhàn đang nghiến răng, Lâm Khuê coi thường hừm lên một tiếng, giơ con dao găm trong tay lên.
"Nếu như bà còn dám nói thêm từ nữa, tôi sẽ cắt lưỡi bà."
Sắc mặt La Nhàn liền thay đổi, một lời không dám nói, chỉ có thể hung dữ nhìn Lâm Khuê, tức giận nhưng không dám nói.
"Anh…"
Lâm Khuê quay người, muốn xin chỉ thị Diệp Thiên nên xử lí thế nào.
Nhưng Diệp Thiên không nói, mà từng bước tiến tới chỗ cô bé đã bị La Vĩnh Huy tát.
Lúc này, những đứa trẻ khác đều đứng cùng nhau, mặt ngỡ ngàng nhìn xung quanh.
Chỉ có cô bé kia, đơn độc đứng một bên.
Giống như một hòn đảo cô quạnh trên đại dương, bên cạnh là biển cả mênh mông.
"Có thể nói với chú, tên cháu là gì không?"
Diệp Thiên ngồi xuống trước mặt cô bé, trên mặt anh ấy hiếm khi nở một nụ cười thân thiện như vậy.
Nhưng cô bé lại thận trọng lùi lại hai bước, giấu cái túi nhựa cầm trong tay sau lưng.
"Tiểu Vũ Mao!" Giọng nói rụt rè của cô bé, nhưng lại rất thanh tao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-chien-than-2/1995707/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.