"Ngài Chiến dạy bảo chí phải! Là tôi tắc trách! Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra đến cùng, cho ngài một câu trả lời rõ ràng!"
Giả Vi Dân nhanh chóng hứa hẹn!
Người bên trong xe đó không ai dây vào được.
Nếu ngài ta tức giận thì Dung Thành chắc chắn sẽ lại đón một trận đẫm máu!
"Tiểu Giả, ông vẫn chưa hiểu ý của tôi!" Giọng nói của Diệp Thiên lại vang lên, và một giọt mồ hôi lạnh từ trán của Giả Vi Dân tuôn ra.
"Anh cần có câu trả lời cho những đứa trẻ tội nghiệp kia! Anh có lỗi với chúng chứ không phải với tôi!"
"A Khuê!"
Lâm Khuê đáp lời và ngay lập tức hiểu ý nghĩa của anh ấy, hướng về phía Giả Vi Dân và các vị lãnh đạo đằng sau ông ta ra hiệu mời bước tới!
"Ông Giả, mời đến bên này!"
Giả Vi Dân ngẩn người chốc lát rồi nhanh chóng theo Lâm Khuê vào trại trẻ mồ côi, đi đến thẳng ký túc xá của trại trẻ!
"Ông Giả."
Lưu Tân Long lo lắng đang định mở lời thì lại bị Lâm Khuê nhìn chằm chằm!
"Ông bây giờ không có tư cách nói chuyện, tốt nhất là im miệng lại!"
Mặt Lâm Khuê không chút cảm xúc nhìn ông ta: "Về tội ác của các người thì ngài ấy sẽ định đoạt, ngoan ngoãn đợi đi!"
Nói xong, anh đưa mọi người đến ký túc xá.
Nhưng trên cánh cửa của ký túc xá, lúc này một cái khóa sắt nặng trĩu đã được khóa vào!
"Lưu Tân Long, nhanh chóng mở cửa ra!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-chien-than-2/1995701/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.