Sau khi rời khỏi nhà họ Triệu, Diệp Thiên không quay về núi Thiên Khuyết mà tới một phòng trà ở trung tâm thành phố.
Anh gọi cho mình một ấm Phổ Nhĩ để nhâm nhi.
Đây là thói quen đã có từ trước của Diệp Thiên, có điều vì chiến sự nổ ra nên đành gác lại.
Giờ tìm được lại hương vị quen thuộc, trong lòng cảm thấy bình yên trở lại.
Thấy tình thế ngày hôm nay, Bạch Cốt Hội đã ăn sâu bén rễ ở đất Dung Thành này.
Muốn trừ khử bọn chúng không phải là chuyện một sớm một chiều, không vội được.
Chiến khu Bắc Dã đã có Tô Vệ Quốc trấn giữ, Diệp Thiên rất yên tâm, cũng không vội quay về.
Anh có thể ở đây chơi cho thoả thích với Bạch Cốt Hội.
Đã hết ba tuần trà mà chỉ thấy có một người đàn ông sải bước vào đây, đi thẳng người, bước chân điềm tĩnh và đến trước mặt Diệp Thiên.
Anh ta muốn cúi chào nhưng Diệp Thiên khoát tay.
“Diệu Dương tới rồi à? Ngồi đi.”
Diệp Thiên không ngẩng đầu, rót một chén Phổ Nhĩ vào chiếc chén đang để không trước mặt.
“Cảm ơn chiến tướng, cảm ơn ngài!”
Chu Diệu Dương là nhân vật tầm cỡ thứ hai ở chiến khu Huyền Vũ.
Cấp bậc của anh ấy chỉ dưới chiến tướng Huyền Vũ Chung Hoài Viễn, có thể nói là dưới một người trên vạn người.
Nhưng một nhân vật tầm cỡ như vậy khi ở trước mặt Diệp Thiên lại rất cung kính.
Anh ấy chỉ ngồi ghé một chút trên chiếc ghế băng, cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-chien-than-2/1995663/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.