Giả Nguyên mặt tái nhợt, suýt chút nữa ngã khụy xuống đất. 
Trong lòng đan xen sự không cam tâm và sợ hãi. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy tuyệt vọng như vậy. 
Thế là hắn học theo bộ dạng của Lôi Quân, vội vàng quỳ và dập đầu xuống đất, mong Diệp Thiên tha thứ. 
“Ngài Diệp, là tôi có mắt như mù, có mắt mà không thấy núi Thái Sơn. Tôi biết tôi sai rồi, xin ngài, xin ngài bỏ qua cho tôi lần này. Tôi dập đầu van xin ngài”. 
“Tôi không thể đi tù, nhất định không thể, tôi cầu xin ngài”. 
Giả Nguyên nước mắt giàn giụa, hắn như sụp đổ. 
Mặt đất đột nhiên lõng bõng nước, bốc lên mùi hôi thối khó chịu, khiến mọi người quanh đó bịt mũi một cách đầy khinh miệt. 
Diệp Thiên cau mày, quay người trừng mắt nhìn Lý Văn. 
Với kinh nghiệm chục năm có lẻ làm thư ký, ông ta biết ánh mắt ấy dành cho mình có ý nghĩa gì. 
Ông ta vẫy tay, tài xế lập tức đánh xe lại, dìu cơ thể nhũn như bún của Giả Nguyên ra ngoài. 
“Ngài Diệp, ngài yên tâm. Lời của ngài, tôi nhất định truyền đạt nguyên văn với ngài Giả.” 
Lý Văn cúi người chào Diệp Thiên, đúng nghi thức của những người làm ngoại giao. 
Lòng ông ta vô cùng tỏ tường. 
Với những gì Giả Nguyên đã làm, Diệp Thiên không bắn chết hắn ấy là còn nương tay. 
Cho hắn ngồi tù hai năm, ấy là còn giữ cho hắn chút thể diện. 
“Được rồi! Việc này tôi sẽ đích thân theo dõi”. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-chien-than-2/1995597/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.