Cảnh này khiến Tô Thanh Thanh và Diệp Na vội quay đầu đi.
Tô Thanh Thanh vội lấy tay che mắt Tiểu Vũ Mao lại, chỉ sợ cô bé nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng.
“Được rồi, không sao rồi.”
Ánh mắt Diệp Thiên không hề thay đổi, người của Bạch Cốt Hội trước nay đều như vậy. Không thành công thì cũng thành nhân.
Anh không còn lạ lẫm gì nữa.
“Diệp Thiên, chuyện này phải làm sao được.”
Khuôn mặt Tô Thanh Thanh còn hiện rõ vệt nước mắt, khoảng cách giữa hai người sớm đã được xoá đi rồi.
Trông thấy xác chết trên nền đất, cô ấy không biết phải làm sao.
“Không sao, sẽ có người tới xử lý, chúng ta ra ngoài trước đã.”
Diệp Thiên lên tiếng anh ủi rồi đón lấy Tiểu Vũ Mao từ trong lòng Thanh Thanh.
“Tiểu Vũ Mao ngoan, con nhắm mắt lại nhé.” Tiểu Vũ Mao gật đầu ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
“Nếu hai người sợ thì tốt nhất là nhắm mắt lại.” Trước khi đi, Diệp Thiên vẫn không quên nhắc bọn họ.
Hai người con gái đầu óc mộng mị, không hiểu ý trong câu nói của Diệp Thiên.
Nhưng vừa mới ra ngoài, trông thấy xác chết của đám bảo vệ ngổn ngang, họ lại bị doạ cho xanh mặt.
Mãi tới khi đi ra ngoài họ mới thở phào, sắc mặt không còn giọt máu.
“Diệp Thiên, em sai rồi, em xin lỗi.”
Tô Thanh Thanh đến trước Diệp Thiên, cúi đầu nhỏ giọng nhưng rất chân thành.
Cô ấy tự trách bản thân mình vì sự bốc đồng nhất thời mà gây nên hoạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-chien-than-2/1995590/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.