Diệp Thiên dang hai tay, lưng vào ghế, khuôn mặt bình thản, không ai có thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Còn những người khác thì nháo nhác, cảnh tượng vô cùng hỗn độn.
Trong lòng đều có cùng một câu hỏi. Nhân vật máu mặt có thể khiến Tô Trần Vân cũng như thị trưởng thành phố đích thân đi nghênh đón này, rốt cuộc là ai?
"Diệp tiên sinh, lẽ nào ngài không muốn biết, vị khách quý ở bên Giả tiên sinh là ai sao?"
Ánh mắt Tô Vân Nhi không có quá nhiều thay đổi, quay đầu sáp đến bên tai của Diệp Thiên, hơi thở thơm tựa hoa lan!
Diệp Thiên dồn vào chân tường: "Nói đi!"
"Tôi nghe nói, hình như là người nhà họ Tôn tới!" Khi Tô Vân Nhi nói chuyện, hơi nóng trong miệng cô phả vào cổ Diệp Thiên, lúc nào cũng đầy cám dỗ!
"Gia đình nhà họ Tôn ở thủ đô!"
Lúc này, Diệp Thiên vẫn dang hai tay như thể không có gì lấy làm bất ngờ, nụ cười trên môi anh vẫn không thay đổi.
"Nhà họ Tôn? Có chút thú vị!"
Đôi mắt của Tô Vân Nhi lóe lên trong giây lát: "Diệp tiên sinh dường như không bất ngờ?"
Diệp Thiên quay đầu lại, mắt nhìn thẳng vào cô: "Cô không phải cũng vậy sao?"
"Cô có thể nhận được tin này, tại sao tôi không thể?"
Ánh mắt sáng quắc của Diệp Thiên khiến Tô Vân Nhi cảm thấy muốn quay đầu đi ngay.
Chỉ cần đối mặt với Diệp Thiên, cô sẽ có cảm giác bản thân bị nhìn thấu nội tâm!
"Hứ, hai kẻ đáng ghét, tôi ghét các các người!"
Tô Thanh Thanh lầm bầm, nhìn thấy dáng vẻ thân mật của Diệp Thiên và Tô Vân Nhi, trong lòng vô cùng tức giận.
"Mẹ nuôi, cha nuôi và dì kia đang làm gì vậy ạ?"
Tiểu Vũ Mao ở trong lòng Tô Thanh Thanh, mở to mắt nhìn chằm chằm Tô Vân Nhi.
Tô Thanh Thanh hậm hực: "Tiểu Vũ Mao, sau này đừng gọi anh ta là cha nuôi nữa, anh ta là chính là một tên khốn nạn!"
Tiểu Vũ Mao mở miệng nói, đôi mắt bỗng nhiên đỏ hoe: "Lẽ nào cha nuôi không cần chúng ta nữa sao? Tiểu Vũ Mao thật đáng thương!"
Tô Thanh Thanh ngẩng đầu lên cao hơn, ôm chặt cô bé vào trong lòng.
"Đừng sợ, có mẹ nuôi chăm sóc con mà! Không có kẻ phụ lòng kia, chúng ta cũng không đến mức không sống nổi."
Hai người bên xướng bên họa, khiến Diệp Thiên vô cùng bối rối.
Anh làm gì cũng không đúng!
Ngay sau đó, Giả Vi Dân và Tô Trần Vân lại bước vào lần nữa.
Trước mặt họ, bước ra một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi.
Người đàn ông khoác lên mình bộ âu phục, thân hình gầy yếu.
Dưới cặp kính dày, ánh mắt hắn nhìn xung quanh trông có chút khinh bỉ.
"Tiểu Giả, đây không phải là phòng tiệc tốt nhất ở Dung Thành sao? Thật sự là không ra làm sao cả!"
Người đàn ông bĩu môi, giọng nói của ông ta có chút sắc bén, sắc tới mức chói tai.
"Ở đây trông gần giống như toa-let của nhà tôi vậy. Ông chắc chắn có thể tổ chức tiệc rượu ở đây sao?"
Chỉ hai câu nói, đã khiến cho sắc mặt của Giả Vi Dân bỗng chốc trở nên khó coi.
"Bữa tiệc được chuẩn bị có chút vội vàng, đã để Tôn tiên sinh chê cười rồi, mời lối này!"
Tô Trần Vân dùng tay ra hiệu, rồi lại tiếp tục nói: "Nơi này thực sự là có hơi nhỏ, nhưng có Tôn tiên sinh hạ cố tới đây, điều này thực sự khiến chúng tôi thêm vẻ vang mà!"
"Được rồi, dù sao cũng tới rồi, cũng phải cho các ông ít mặt mũi chứ!"
Người đàn ông bĩu môi, sải bước đi vào trong.
Đằng sau ông ta, Giả Vi Dân và Tô Trần Vân liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy sự bất lực của nhau trong mắt đối phương!
Trong bữa tiệc, có vài người vốn định tới gần để lôi kéo mối quan hệ, nhưng giờ đây đã hoàn toàn từ bỏ ý định đó.
Ông già này thậm chí còn không giữ thể diện cho thị trưởng thành phố và hội trưởng thương hội, thì liệu ông ta có quan tâm đến những loại người nhỏ bé như họ không?
Nơi này còn không sang trọng bằng toa-let của nhà ông ta?Ông ta có gì tài giỏi chứ? Nếu có bản lĩnh thì đừng đến?
Câu nói của người đàn ông khiến những người có mặt ở đây vô cùng khó chịu.
Tất nhiên, dù cho có khó chịu đi nữa, thì cũng chỉ có thể phàn nàn ở trong lòng!
"Tôn tiên sinh, mời bên này!"
Giả Vi Dân đi trước dẫn đường, đi tới bàn thứ hai trong khu vực VIP!
Đang định mời ông ta ngồi xuống, thì người đàn ông bỗng nhiên đứng lại, biểu cảm trên khuôn mặt bỗng nhiên trùng xuống.
"Giả Vi Dân, ông có ý gì vậy, coi thường tôi sao?"
Mặt người đàn ông bỗng nhiên biến sắc, hắn ta quay về phía Giả Vi Dân hỏi một cách hờ hững.
"Tôn tiên sinh, ngài có ý gì vậy?"
Giả Vi Dân cau mày, nhìn ông ta khó hiểu.
Người đàn ông hậm hừ, ánh mắt trông có lẻ không lấy gì làm tốt đẹp.
"Giả Vi Dân, Tôn Minh Vọng tôi, ở thủ đô cũng gọi là có chút tiếng tăm! Đến Dung Thành nhỏ bé này để tham gia loại tiệc rượu này là đã rất hạ mình rồi. Vậy mà bây giờ, ông lại để tôi ngồi ở ngồi ở bàn hai? Ông là đang khinh thường tôi sao? Hay là đang khinh thường nhà họ Tôn chúng tôi? "
Giọng nói của Tôn Minh Vọng vô cùng tức giận, hắn ta nheo mắt nhìn Diệp Thiên. Trong lòng rất không vui.
"Hay là ông cảm thấy ở Dung Thành này, có người đủ tư cách để ngồi bàn một hơn tôi?"
Nói xong, Tôn Minh Vọng hắng giọng, ra điều muốn Giả Vi Dân cho anh một lời giải thích.
Đúng là trò cười, ông ta đường đường là người nhà họ Tôn, cũng thuộc hạng có tiếng tăm ở thủ đô, dù cho ở thủ đô cũng không được xem là cái thá gì, nhưng ở Dung Thành nhỏ bé này, ông ta tự hỏi, có ai có thể sánh được với ông ta?
Thậm chí, từ trước tới nay, người được giữ thể diện nhất trong gia đình cũng chỉ có Tôn Minh Vọng.
"Chuyện này"
Giả Vi Dân mỉm cười cay đắng, rất muốn nói người kia còn có tư cách hơn ông nhiều.
Nhưng nếu như nói câu này ra, chắc chắn sẽ bị nhà họ Tôn để mắt tới.
Mặc dù Giả Vi Dân cũng có hậu thuẫn, nhưng nếu nhà họ Tôn thực sự muốn làm khó, ông ta cũng sẽ chẳng yên ổn được!
Những người khác cũng chỉ dám giương mắt nhìn.
Có thể không có nhiều người biết cái tên Tôn Minh Vọng.
Nhưng gia đình nhà họ Tôn ở thủ đô thì hoàn toàn khác.
Dù cho nhà họ Tôn cũng chỉ là gia đình thuộc hạng tam lưu ở thủ đô, nhưng đối với họ mà nói thì vẫn nằm ngoài tầm!
Không ai ngờ rằng người đang đứng trước mặt lại là người của nhà họ Tôn ở thủ đô, hơn nữa nhìn có vẻ như địa vị của ông ta cũng không hề thấp!
Lần này, Diệp Thiên gặp phải đối thủ rồi!
Tô Trần Vân cũng ngây người ra một lúc, ông ta cũng không ngờ, Tôn Minh Vọng này sẽ ngạo mạn chống lại cả Diệp Thiên.
Cái này phải gọi là gì? Chó ngáp phải ruồi?
"Tôn tiên sinh, tôi nghĩ ông cứ ngồi đây thì hơn!"
Giả Vi Dân dang tay, nhẹ nhàng nói!
Tôn Minh Vọng, là ông ta tìm tới!
Nhưng Giả Vi Dân chỉ muốn để ông ta mang Tôn Tường và Mạnh Hải, hai con người không biết trời cao đất dày là gì này trở về.
Tránh khỏi một ngày nào đó lỡ như chết tại Dung Thành, thì sẽ vô cùng rắc rối.
Nhưng ông ta không ngờ rằng Tôn Minh Vọng lại ngạo mạn đến thế!
Giả Vi Dân đã nói một cách rất nhẹ nhàng rồi.
Nếu người đó tức giận, đừng nói một Tôn Minh Vọng nhỏ nhoi, mà ngay cả khi cha của ông ta Tôn Tiên Hà cũng phải đội mồ sống dậy, ngoan ngoãn đứng nghiêm, khom mình cúi chào!
"Hừ, đừng hòng tôi ngồi đây!"
Chỉ đáng tiếc, Tôn Minh Vọng luôn kiêu căng, ngạo mạn như vậy, sao có thể sẽ nghe lời ông ta chứ?
"Họ Giả kia, nếu ông đã không làm chủ được, vậy thì tôi sẽ tự làm, cút sang một bên cho tôi!"
Nói xong, liền đẩy Giả Vi Dân ra, sải bước đi tới trước mặt Diệp Thiên, ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy sự khinh bỉ.
"Tiểu tử, đây không phải là chỗ mày có thể ngồi đâu, mau cút xuống đi!"
Nhìn thấy cảnh này, Giả Vi Dân sợ đến nỗi mặt trắng bệch.
Nhưng cũng không có cách nào để dừng lại!
Hơn nữa, nếu ông ta đã muốn chết, vậy thì tác thành cho ông ta vậy!
Những người khác thậm chí còn không dám mở miệng, chỉ đợi xem náo nhiệt.
Diệp Thiên vừa nghe thấy liền ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn ông ta: "Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào cái gì?"
Tôn Minh Vọng cười khẩy: "Dựa vào việc tao là người của nhà họ Tôn thủ đô, thế đã đủ chưa?"
Diệp Thiên hắng giọng, vẻ mặt của anh vẫn như cũ, không có chút gì thay đổi: "Nhà họ Tôn ở thủ đô? Ghê gớm lắm sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]