Tôn Minh Vọng là chủ của hắn đấy.
Nếu như muốn đụng chân tay thì về chỉ có đợi Tôn Minh Vọng lột da hắn ra thôi.
“Đánh.”
Chu Diệu Dương điên cuồng nhả ra duy nhất một từ, hoàn toàn không cho Tôn Hà bất cứ lý do để từ chối.
“Ông Hai, chuyện này…”
Tôn Hà rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn Tôn Minh Vọng.
“Đánh đi.”
Tôn Minh Vọng hét lên hai từ, trong lòng gần như tuyệt vọng.
Hiện giờ ông ta chỉ muốn đánh cho nhanh sau đó lập tức rời khỏi cái nơi chết tiệt này.
“Ông chủ, vậy tiểu nhân đành đắc tội vậy.”
Tôn Hà mặt như đưa đám, hắn biết mình bị ép, nhưng cái tát này nếu đánh nữa thì sau khi về hắn cũng chết chắc.
“Bốp!”
Tôn Hà khá thật thà, cái tát này suýt chút nữa khiến Tôn Minh Vọng ngã lăn ra đất.
Tôn Minh Vọng giận dữ nhìn Tôn Hà, trong lòng đầy căm phẫn.
“Tốt lắm, còn bốn cái nữa. Tiếp tục đi!”
Diệp Thiên lẳng lặng lên tiếng càng dồn nén sự phẫn nộ đang kiềm chế trong lòng Tôn Minh Vọng.
Đánh cũng đánh rồi, Tôn Hà cũng không còn cơ hội quay đầu nữa.
Hắn nghiến răng rồi lại giáng thêm ba cái tát nữa.
Khi đánh xong, Tôn Hà gần như dùng hết sức lực nên mồ hôi nhễ nhại trên trán. Còn Tôn Minh Vọng thì mồm mép y như con chuột, đỏ chon chót, sưng phồng lên, trông thật nực cười.
Yên lặng!
Bầu không khí yên tĩnh như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-chien-than-2/1995569/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.