“Tôi thấy cậu không phải là người ở dây, là ngài Chung giới thiệu cậu tới đây phải không?”
Ông chủ đặt hũ muối trước mặt Diệp Thiên rồi lên tiếng một cách bình tĩnh.
“Phải thì sao, không phải thì sao?”
Diệp Thiên tự cho muối vào bát của mình.
“Ở đây có bao nhiêu người là người địa phương, còn lại đều là người ngoài à?”
Ông chủ làm mỳ, nhưng sắc mặt nghiêm nghị lại.
“Mười người thì có một hai người. Nếu không tính người ngoài thì dân ở đây cũng chỉ tầm cái chợ nhỏ, sao có thể giàu có thế này?”
Diệp Thiên nắp hũ muối lại: “Nói như vậy thì cứ mười người thì có tám chín người không phải dân ở đây? Thú vị đấy!”
Nói xong, anh bưng bát cháo đi ra ngoài, nhưng vừa mới ăn thêm hai miếng lại hậm hực bỏ thìa xuống: “Thôi bỏ đi, không hợp khẩu vị, không ăn nữa. Ông chủ, tính tiền.”
Ông chủ lắc đầu với vẻ khó chịu: “Có mấy tệ thôi, nể cậu là đồng hương, tôi mời.”
Diệp Thiên quẹt quẹt miệng, hướng ánh mắt ra xa, khoé miệng nhếch lên: “Thôi bỏ đi, nấu có bữa sáng mà khó ăn thế này, tôi thấy cái tiệm này của ông nên đóng cửa thì hơn.”
Nói xong, Diệp Thiên để mười tệ xuống nhấc bước rời đi.
Ông chủ đổi sắc mặt, lúc này mới cười một cách áy náy gượng gạo với những người còn đang xếp hàng.
“Thực sự ngại quá, hôm nay tôi không bán nữa, phiền mọi người tới nơi khác ăn nhé.”
……
Diệp Thiên đi được vài bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-chien-than-2/1995536/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.