“Tốt lắm, vất vả cho các anh em rồi.” Diệp Thiên cười hài lòng, mọi thứ dường như đều trong dự liệu của anh.
“Có thể cống hiến cho thủ trưởng là vinh hạnh của chúng tôi.”
La Hoài An vẫn dáng vẻ cung kính đó, thẳng người không hề cử động.
“Việc cần làm hiện giờ là phong toả thông tin. Trong vòng ba ngày sự việc xảy ra ở thị trấn Lâm Hoa không được truyền ra ngoài một từ nào. Đợi sau khi sự việc kết thúc, tôi sẽ xin lập công cho mọi người.”
“Cảm ơn thủ trưởng.” La Hoài An lại hành lễ một lần nữa, lúc này ông ta mới quay người rời đi.
Những bước chân dồn dập xa dần, sắc mặt Tô Trần Phi không còn giọt máu.
“Không thể nào. Sao có thể như vậy?”
Hắn ta lầm bầm trong miệng. Đến giờ phút này hắn ta vẫn chưa nghĩ thông.
Kể cả toàn bộ binh sĩ bảo vệ ở Lâm Thành có hợp sức lại thì sao có thể trong vòng thời gian ngắn ngủi như vậy trừ khử sạch tất cả những thế lực hắn ta bố trí một cách im lặng như vậy?
Không thể hiểu nổi!
“Không cần vội vàng, ông sẽ nhanh chóng biết thôi.” Diệp Thiên liếc hắn ta lạnh lùng rồi ngồi trên chiếc ghế văn phòng một cách thản nhiên.
Đến Lí Sùng Ninh cũng không đoán được Diệp Thiên đang nghĩ gì.
Không lâu sau một loạt những bước chân dồn dập lại vang lên, trông thấy người đến, ánh mắt Tô Trần Phi đột nhiên mở to, hắn ta ngây ra như khúc gỗ.
“Chu Bằng, hoá ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-chien-than-2/1995532/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.