Diệp Thiên nhìn về phía xa xăm. Anh không lên tiếng, Tô Thuỵ Sinh và Tô Thanh Thanh cũng không nói gì.
Một lúc sau Diệp Thiên mới quay người lại, sắc mặt vẫn không chút biểu cảm: “Đi thôi.”
Nói xong, anh nhấc bước đi trước.
Cảnh này đến Tô Thuỵ Sinh cũng có thể nhìn ra Diệp Thiên có tâm sự. Với thân phận và địa vị của Diệp Thiên thì việc khiến anh phải ưu lo sầu thì thật sự không nhiều.
Hai chiếc xe một trước một sau lần lượt rời đi và nhanh chóng tiến vào núi Thiên Khuyết.
Trên núi Thiên Khuyết, mọi thứ vẫn vậy. Dù con trai đau đớn đến chết đi sống lại nhưng Tôn Minh Đức vẫn không dám làm gì. Vì ông ta biết chỉ cần nhất cử nhất động của ông ta thì cái chờ đợi nhà họ Tôn sẽ chỉ là kiếp nạn.
Gia đình ba người nhà Diệp Kính Sơn hiện tại cũng đang mong ngóng. Còn về Tiểu Vũ Mao, bọn họ cũng rất thích cô bé. Chỉ cần không trông thấy cô bé là không tài nào yên tâm.
Cuối cùng thì hai chiếc xe cũng lần lượt dừng lại, trông thấy Tiểu Vũ Mao trong lòng Tô Thanh Thanh, Diệp Kính Sơn và Vương Tú Cầm mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Na càng vui mừng hơn cả, cô ôm lấy Tiểu Vũ Mao rồi thơm cô bé không ngừng. Cô ấy thực sự đã bị doạ cho hết hồn.
“Cậu Diệp…”
Tôn Minh Đức ngồi đến mức tê cả chân, nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên.
Chỉ đáng tiếc, Diệp Thiên không quan tâm đến ông ta, cũng không chào hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-chien-than-2/1995497/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.