“Nha đầu này nữa.” Ở đầu dây bên kia, Tô Vệ Quốc cười bất lực.
“Con yên tâm, nhà họ Lâm chỉ có một mình quản gia Lâm thôi. Nếu như Diệp Thiên đến chuyện này còn không ứng phó được thì không phải là Diệp Thiên nữa.”
“Thật sao?” Tô Thanh Thanh bán tín bán nghi.
“Đương nhiên.” Tô Vệ Quốc đảm bảo.
“Con đấy, đừng có lo cái này cái kia. Có thời gian thì sinh cho ba một đứa cháu mới là chuyện nên làm.”
“Ba.” Mặt Tô Thanh Thanh đỏ ửng lên: “Hừ, con không thèm quan tâm ba nữa.”
Ngắt điện thoại, Tô Thanh Thanh vẫn không yên tâm. Cô bế Tiểu Vũ Mao cùng cả nhà Diệp Na đi tới núi Tú Tuyết.
Ở núi Tú Tuyết!
Đám mây mù kéo đến che kín cả đỉnh núi khiến người ta có cảm giác thần bí.
Cũng y như cảnh hơn một tháng trước. Lúc này, ở sườn núi có vài chiếc máy xúc đợi lệnh.
Chỉ có điều duy nhất khác trước đây là đã đổi thành người khác.
“Ngũ Gia, đây là núi Tú Tuyết, không thể đào.” Một người bụng phệ mặc một bộ đồ âu màu đen chừng năm mươi tuổi đứng trước máy xúc. Dáng người ông ta không cao, nhưng sự uy nghiêm lại hiện ra rõ rệt.
Giả Vi Dân đứng bên cạnh ông ta, chỉ ngoan ngoãn đứng nhìn.
“Sao lại không thể đào? Đừng nói là cái Dung Thành nhỏ bé này, ngay đến cả Tây Nam cũng không có nơi nào mà nhà họ Lâm tôi không thể đào.”
Ngũ Gia lạnh lùng xua tay khiến sắc mặt Giả Vi Dân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-chien-than-2/1995494/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.