“Thưa anh, xử lý tên này thế nào ạ?” Lâm Khuê nhìn về hướng Tiểu Ngũ, trong ánh mắt anh không hề để lộ bất cứ sắc thái nào.
“Giết đi.” Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng: “Còn về Trịnh Hùng, phế một cánh tay.”
“Vâng.” Lâm Khuê không hề do dự, tiến lên phía trước giơ cao chân phải. Chỉ cần anh hạ chân xuống thì cái đầu của tên Tiểu Ngũ e rằng sẽ vỡ tung ngay tại chỗ.
“Từ, từ từ đã.” Đúng lúc này, Tiểu Ngũ cuối cùng cũng run rẩy lên tiếng.
Hắn cũng đã từng giết người, vả lại không chỉ giết một người nên hắn có thể cảm nhận được một luồng sát khí từ người Lâm Khuê.
Có thể nói Diệp Thiên và Lâm Khuê không hề có ý bông đùa với hắn, mà thực sự chuẩn bị ra tay giết hắn.
“Có chăng chối gì? Mày nói xem.” Lâm Khuê dừng động tác lại, lên tiếng hỏi hắn lạnh lùng.
“Các người, các người không thể giết tôi.” Hắn nói xong một câu mà từ nọ đá từ kia, mồ hô cứ thế tuôn ra như tắm.
“Cho tao một lý do không giết mày.”
Diệp Thiên vẫn giọng bình tĩnh như thường, Lâm Khuê thì đứng cạnh anh ra vẻ chuẩn bị động thủ.
“Tôi, tôi có thể đưa hai người tới gặp đại ca Hùng.”
Tiểu Ngũ vừa dứt lời cũng là lúc Diệp Thiên lắc đầu không do dự.
“Mày nghĩ rằng tao cần mày dẫn đường sao?”
“Không không không.” Tiểu Ngũ vội lắc đầu: “Tôi có thể gọi anh Hùng xuống. Thật sự, cầu xin hai người có thể cho tôi một cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-chien-than-2/1995450/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.