Chương trước
Chương sau
"Diệp thiếu gia, hôm nay anh phải xử thằng này cho đẹp vào, có thế mới thể hiện cái uy của anh." Dương Tuệ tự cho mình cao cao tại thượng, cao chọc trời, sắp hoá thành tiên luôn rồi: "Hôm nay phải chặt tay của nó a mới được, em sẽ..."

"Bốp." Còn chưa nói xong thì một chiếc bạt tai giòn giã vang lên, khiến ai ai cũng thảng thốt. Người ăn tát là Dương Tuệ. Đây là chiếc bạt tai thứ tư mà cô ta phải chịu trong ngày hôm nay, cô ta bị tát đờ đẫn cả người, thậm chí còn bức bối tột độ. Nhưng điều khiến ai cũng phải trợn mắt há mồm chính là Diệp Hạo - Diệp thiếu gia ra tay đánh cô ta.

"Diệp thiếu gia, anh, sao anh đánh em?" Dương Tuệ tủi phát khiếp, cô ta che gò má, tức muốn điên người.

"Hừ, tao đánh chết con điếm nhà mày luôn đấy." Ai ngờ lời cô ta nói lại khiến Diệp Hạo tức tối thêm.

"Anh Diệp là người mà mày có thể chửi bới à? Mau quỳ xuống xin lỗi anh Diệp đi." Diệp Hạo tát thẳng vào mặt Dương Tuệ làm cô ta mất thăng bằng, ngã bệt trên nền đất. Một nỗi sợ hãi bủa vây lấy Dương Tuệ, bao trùm cái đau rát nơi gò má. Diệp thiếu gia vẫn luôn tự cho mình là nhất nay lại gọi kẻ khác là "anh" ngay trước mặt mọi người? Ngay cả Triệu Ánh Thu và Tần Vũ cũng sững sờ. Chuyện nay rẽ sang bước ngoặt mới.

"Anh Diệp, tại con đàn bà này không biết điều gì hết, dám động vào anh, anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ dạy nó cho ra trò, nhưng mà chuyện này không có liên quan gì tới tôi đâu ạ." Diệp Hạo bước đến trước mặt Diệp Thiên, trông điệu bộ của hắn ta rõ là e dè, sợ sệt, giọng nói cũng đầy vẻ hèn mọn. Thì vậy thôi chứ sao giờ, cái gì cũng thua người ta thì chỉ có thể cúi đầu. Chuyện ban sáng còn hiện ngay trước mắt đây, hắn ta thấy hãi hùng cũng như ghê sợ Diệp Thiên.

Thái độ của hắn ta khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc. Nhất là Dương Tuệ và lũ tay sai đứng sau lưng cô ta, chúng bàng hoàng không thôi. Chúng không ngờ Diệp Thiên lại là một kẻ tai to mặt lớn mà ngay cả Diệp Hạo cũng chẳng dám trêu chọc. Anh ta ăn mặc cũng bình thường, phổ thông quá thể.

Triệu Ánh Thu và Tần Vũ sững người, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm. Quả là vậy, Diệp Thiên có thể đè ép, xử lý gọn tên Diệp Hạo này, giờ thì khoẻ mãi về sau rồi.

"Diệp Hạo, người mà anh cần phải xin lỗi ở đây này." Tần Vũ bĩu môi, cô thấy thoả lòng tột độ.

"Đúng thế, đúng thế." Diệp Hạo sợ Diệp Thiên phải biết, hắn ta chẳng dám cãi lại câu nào, vừa gật đầu vừa cúi người xin lỗi Triệu Ánh Thu và Tần Vũ: "Cô Triệu, cô Tần, tôi thực lòng xin lỗi hai cô, là do tôi có mắt như mù, xin hai cô tha cho tôi, sau này tôi không dám nữa."

Triệu Ánh Thu và Tần Vũ nhìn tên Diệp thiếu gia xưa giờ vẫn luôn cao cao tại thượng kia nay lại sợ sệt nhường vậy, cả hai thoải mái lắm ấy chứ: "Hừ, chúng tôi cũng chẳng dám nhận lời xin lỗi của Diệp thiếu gia. Vả lại có người còn định trói gô chúng tôi rồi ném lên giường của anh đấy ạ." Tần Vũ liếc mắt nhìn Dương Tuệ, ý rõ cả rồi. Mỗi mình Diệp Hạo xin lỗi thì được ích gì? Chẳng lẽ mấy uất ức trước giờ phải chịu cứ theo gió bay?

"Chuyện này..." Diệp Hạo khựng người, chẳng mấy chốc hắn ta đã hiểu ý của Tần Vũ: "Con khốn kia, còn trơ ra đấy làm gì? Còn không mau xin lỗi cô Triệu và cô Tần." Diệp Hạo chửi bới thậm tệ, hắn ta túm tóc Dương Tuệ, lôi cổ cô ta ra trước mặt Tần Vũ: "Còn không mau xin lỗi đi. Không tao lại giết mày bây giờ."

Dương Tuệ sợ tới nỗi trắng xám mặt mày, dù cô ta có không cam lòng thế nào đi nữa thì giờ phút này cũng phải cúi đầu: "Tôi xin lỗi." Dương Tuệ cúi gằm mặt xuống, nói mà chẳng thành tâm thành ý gì cả.

"Hứ." Tần Vũ quay đầu qua chỗ khác chẳng buồn nhìn, trông nghịch ngợm lắm, mặt tỏ rõ ý không hào lòng.

"Con khốn kia, tao bảo mày xin lỗi mà mày còn diễn trò nữa à?" Diệp Hạo tức run người. Cái con Dương Tuệ này nữa, bình thường mày vênh thì kệ mày, nhưng giờ là lúc nào rồi có mắt như mù, không rõ tình hình thế kia, mày thèm nằm quan tài lắm đúng không?

"Hôm nay mà cô Tần và cô Triệu không chịu tha thứ cho mày thì mày cứ chờ chết đi là vừa."

Dương Tuệ sợ thật rồi, chân nhũn hết cả ra, khuỵu chân quỳ ngay trước mặt Tần Vũ và Triệu Ánh Thu: "Cô Tần, cô Triệu, tôi biết sai rồi, xin hai cô tha thứ cho tôi."

Tần Vũ hừ lạnh, cô không thèm trả lời, chỉ đưa mắt nhìn Diệp Thiên. Tuy giờ cô đã bớt giận chút ít rồi, nhưng có tha hay khoonglaf do Diệp Thiên quyết định.

"Anh Diệp, cũng đã xin lỗi rồi ạ, anh xem..." Diệp hạo cũng nhìn về phía Diệp Thiên, giọng của hắn nghe e dè thấy gớm., hắn ta sợ Diệp Thiên lại nổi giận, tát hắn ta cái nữa thì khổ.

"Cút đi." Diệp Thiên đứng chắp hai tay ra sau lưng, anh chẳng buồn nhìn hắn ta: "Về bảo với người nhà của cậu, tôi sẽ đích thân đến thăm hỏi."

"Vâng, vâng, tôi sẽ chuyển lời ạ." Diệp Hạo mừng như được tha tội chết, hắn ta vội vã gật đầu vâng lệnh mà chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ cần có thể rời khỏi cái chỗ quái quỷ này thì bảo làm gì cũng được.

"Cút." Diệp Thiên phun đúng một chữ, hờ hững vô cùng cực, khiến Diệp Hạo giật nảy mình, hoảng hốt chạy trốn. Dương Tuệ thấy Diệp Hạo rời khỏi, cô ta chẳng dám ngẩng đầu, dẫn theo đám chị em của mình biến mất khỏi ánh nhìn của ba người.

"Anh Diệp Thiên, lần này lại cảm ơn anh." Rắc rối đã được giải quyết, Triệu Ánh thu thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu của cô có đôi chút phức tạp.

"Cảm ơn gì không biết? Việc anh ấy nên làm thôi mà." Tần Vũ tuỳ tiện quen rồi, cô không đợi Diệp Thiên trả lời, ríu rít liên mồm: "Diệp Thiên, anh đến đây là để tìm Ánh Thu phải không? Chậc."

"Tiểu Vũ." Triệu Ánh Thu lo sốt vó, cô bấu nhẹ vào eo Tần Vũ, mặt đỏ chót như quả cà chua: "Anh Diệp Thiên đến đây chắc là có chuyện quan trọng, cậu đừng nói bậy bạ nữa." Tuy Triệu Ánh Thu nói thế nhưng ánh mắt của cô khi nhìn Diệp Thiên chứa chan trông đợi.

"Hứ, anh ấy thì có chuyện gì chứ? Chẳng lẽ đến tìm Tô Thanh Thanh? Tiếc rằng Thanh Thanh không ở đây nữa rồi." Tần Vũ bĩu môi, giọng của cô có đôi chút chanh chua, ghen tị.

Ngay cả Triệu Ánh Thu cũng buồn xịu đi nhiều. Sau khi trở về từ Vũ Thành, Triệu Ánh Thu với Tần Vũ kể hết tất cả mấy chuyện đã gặp phải trong mấy ngày qua cho bạn cùng phòng Tô Thanh Thanh, và họ cũng biết Diệp Thiên chính là anh Tiểu Thiên mà Tô Thanh Thanh vẫn ngày nhớ đêm trông. Tuy hai cô không nói, nhưng tròng lòng lại cực kỳ hâm mộ Tô Thanh Thanh.

"Coi là vậy đi." Diệp Thiên cười nhạt, anh không giấu giếm gì cả. Nhưng anh đến đây cũng không phải để tìm Tô Thanh Thanh, muốn gặp thì đi nhà họ Tô tốt hơn nhiều ấy chứ.

"Thanh Thanh không ở đây." Triệu Ánh Thu lắc đầu, vẻ mặt bình thường lại: "Tuần trước Thanh Thanh xin nghỉ, nói trong nhà có chuyện, mấy ngày rồi bọn em còn chưa gặp cậu ấy đây."

Diệp Thiên gật đầu, không nói gì hết. Với thực lực của nhà họ Tô, dù có gặp chuyện gì thì họ cũng giải quyết được thôi, chẳng đến lượt Diệp Thiên phải ra tay.

"Thôi không nói nữa, nói nữa là mình chết đói ra đây luôn đấy." Tần Vũ bĩu môi, cô nũng nịu giục hai người: "Mình nghe nói phố đi bộ mới mở một tiệm lẩu đó, hay là mình đi ăn thử đi."

"Được thôi." Triệu Ánh Thu đồng ý liền, cô nhìn Diệp Thiên ra vẻ mong ngóng lắm: "Anh Diệp Thiên, hay là đi cùng bọn em đi, bọn em cũng muốn cảm ơn anh cho ra trò."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.