Chương trước
Chương sau
Không lâu sau, Diệp Thiên và Miêu Liên đã đến trung tâm của hạng động, trước mặt hai người là một bể máu màu nâu sẫm.

Bể máu ấy tựa như một con suối, máu màu nâu sẫm không ngừng trào ra ngoài.

Có vẻ như bể máu này đã có từ lâu, mỗi lần máu dâng lên đều mang theo mùi hôi thối khó chịu.

Mà phía dưới bể máu, Diệp Thiên ngạc nhiên phát hiện ra sự chuyển động bất thường.

Dường như có thứ gì đó đang trôi lơ lửng ở trong.

Cùng lúc đó, khi Diệp Thiên và Miêu Liên đứng cạnh bể máu, vô số cổ trùng nhện đang tiến đến lần lượt dừng lại.

Đám cổ trùng tựa như thiên quân vạn mã xếp thành hàng men theo theo bể máu, tiếng bước chân xào xạc dần dừng lại.

Đám cổ trùng im lặng.

“Anh Diệp, ở đây có hơi thở của Miêu Chân à?”

Đối với sự im lặng đột ngột này, Miêu Liên chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cố gắng chịu mùi hôi thối ghê tởm trước mũi, hạ giọng hỏi.

“Nhìn đi thì biết.”

Diệp Thiên hờ hững lên tiếng, nhắm mắt lại, lắng nghe động tĩnh xung quanh, dưới chân đột nhiên truyền đến một luồng nội lực.

Đoàng!

Theo nội lực của Diệp Thiên tác động lên phiến đá dưới chân, một âm thanh chói tai phát ra như tiếng kim loại va chạm vào nhau.

Ngay lập tức, dưới chân anh xuất hiện một vết nứt dài nhỏ.

Vết nứt kéo dài từ dưới chân Diệp Thiên đến tận bể máu trước mặt.

Sau đó, dòng máu nâu sẫm tuôn ra dọc theo các khe hẹp.

Giống như một nguồn nước yên tĩnh, dâng trào về phía chân Diệp Thiên dọc theo khe hở.

Nhưng Diệp Thiên vẫn bất động, nội lực vẫn tiếp tục dồn vào các kẽ hở dọc theo bàn chân.

Răng rắc!

Đột nhiên, dưới chân Diệp Thiên xuất hiện một cái khe nhỏ như mạng nhện, khe hở đột nhiên mở rộng về bốn phía.

Mang theo dòng máu phun lên từ dưới chân, di chuyển về bốn phía.

“Đi!”

Nghe thấy tiếng vang giòn giã như tiếng trống từ dưới chân, Diệp Thiên chợt kéo Miêu Liên, nhón chân một cái.

Lập tức nhảy lên không trung.

Mà nơi anh vừa đứng, một vết nứt không đáy đột nhiên xuất hiện.

Khi vết nứt lan rộng thì một lượng máu khổng lồ cũng tuôn ra, giống như một làn sóng, lan về phía những con cổ trùng nhện đang xúm lại đây.

Cảm nhận được máu đang lan rộng, cổ trùng nhện đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết chói tai.

Tựa như bị doạ mất một nửa lá gan, chúng điên cuồng quay lại, bò về phía những cột đá và bức tường xung quanh.

Có vẻ như chúng không dám lại gần bể máu này.

“Woa!”

Cùng lúc đó, Miêu Liên không khỏi ngạc nhiên thốt lên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Dưới chân cô, bể máu vừa trào lên dần khô lại, lộ ra một cửa động như suối phun hoa sen.

Mà dưới cửa động này lại có một luồng sáng đỏ sẫm loé lên.

Phía dưới có không gian khác!

Miêu Liên lập tức hiểu ra bí mật của bể máu, lòng cô dao động, Diệp Thiên bên cạnh đã kéo cô đi, như một thanh kiếm sắc bén lao về phía bể máu sau khi đã cạn.

Hai người chui qua cửa hang như một mũi tên nhọn rồi rơi xuống lối đi đầy mùi hôi thối.

Khi Diệp Thiên và Miêu Liên rơi dọc theo đường hầm không đáy thì những tảng đá phía trên cũng rơi xuống.

Cùng với những tảng đá vụn rơi xuống là vô số cổ trùng nhện.

Họ như rơi vào Địa ngục, trong không trung phát ra tiếng gào thét chói tai.

Dường như nơi đây có điều gì đó khiến chúng cảm thấy sợ hãi.

Bộp!

Đột nhiên, Diệp Thiên kéo theo Miêu Liên giẫm lên một mặt đá rắn chắc.

Anh không chút do dự, lập tức kéo Miêu Liên đi về phía ánh sáng màu đỏ bên cạnh.

Viên đá vụn từ trên đỉnh đầu rơi xuống bất ngờ đập nát cái bục đá mà hai người vừa đứng.

Rơi xuống cùng với nó còn có vô số cổ trùng như một dòng nước.

“Đến rồi?”

Ngay khi Diệp Thiên nắm lấy một đầu dây leo trơn trượt, kéo Miêu Liên nhảy tới bệ đá khác thì một tiếng cười quỷ dị vang lên.

“Miêu Chân!”

Nghe thấy giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc này, Miêu Liên lập tức ngạc nhiên hô lên, mở to mắt nhìn về nơi phát ra ánh sáng đỏ sẫm.

Cảnh tượng trước mắt khiến Miêu Liên cảm thấy luống cuống, bất giác không biết phải làm sao.

Cô và Diệp Thiên đang đứng trên bệ đá, xung quanh là không gian hình tròn tựa như một cái thùng nước.

Giữa không gian có một cột đá khổng lồ với đường kính cả chục mét, phía dưới cột đá nổi lên hình gì đó như là rễ của gốc cây cổ thụ.

Ở giữa rễ cây cổ thụ giống hình bàn tay quái dị là một viên pha lê màu đỏ sẫm rất lớn, như được khảm nạm phía trên quyền trượng, bị cột đá “nắm chặt”.

Chính tinh thể màu đỏ sẫm khổng lồ này đã phát ra ánh sáng hỗn hợp màu đỏ và chiếu sáng mọi thứ quanh nó.

Bên cạnh tinh thể có một chỗ ngồi dài như một tấm băng pha lê.

Chỗ đó trắng như ngọc, tản ra làn sương mù như khói băng.

Màn sương bao trùm một người đàn ông đang ngồi xếp bằng trên đó.

Người đó không phải ai khác, chính là Miêu Chân, kẻ đang thống lĩnh Miêu Trại.

Lúc này, Miêu Chân giống như một con quái vật già sống cô độc trong núi, khoác khăn choàng trên vai, một lớp nước sơn màu đỏ thẫm phủ trên người ông ta, trước ngực là chiếc vòng cổ khổng lồ.

Chính giữa chiếc vòng cổ được khảm một viên đá đen sáng bóng.

Áng sáng đen phát ra tạo nên sự tương phản rõ rệt với hơi nước của tinh thể băng trắng xung quanh.

Và phía trước chiếc ghế dài nơi Miêu Chân đang ngồi có bảy xác chết xương trắng khô quắt.

Bảy bộ xương trắng đều được đặt trong tư thế cúi đầu, quần áo và mũ trên đầu đã tiết lộ thân phận của họ.

Bảy người này chính là bảy trưởng lão của Hắc Miêu đã giúp Miêu Chân có được quyền hành khống chế Miêu Trại!

“Nhóc con này, thật không ngờ cô lại tìm được tới đây.”

Nghe thấy Miêu Liên gọi tên mình đầy thù hận, người Miêu Chân vẫn không hề có chút chuyển động, thậm chí còn không mở mắt ra.

Ông ta chỉ hé miệng cười: “Có thể chết ở đây là vinh hạnh của cô, bởi vì cô sẽ dùng máu của mình để chứng kiến kỳ tích ngàn năm vĩ đại nhất của Miêu Trại!”

“Lão súc sinh, ông điên rồi! Đến cả người của mình mà cũng giết!”

Nghe thấy tiếng cười của Miêu Chân, Miêu Liên chỉ cảm thấy ông ta thật sự đã điên rồi.

“Họ cũng chỉ đang hy sinh mạng sống của mình cho sự phục hưng của Miêu Trại, mà tôi sẽ lãnh đạo cả Miêu Trại tự hào đứng trên toàn bộ Long Quốc, trở thành bá chủ thực sự của Long Quốc! Cho nên cái chết của họ rất có ý nghĩa.”

Miêu Chân không hề để tâm đến lời chỉ trích của Miêu Liên, ngược lại còn vừa nói vừa cười.

Cứ như thể bảy trưởng lão Hắc Miêu và đống xương cốt chất thành núi của người Hắc Miêu đều cam tâm tình nguyện chết không bằng.

“Con trai Miêu Lạc và con trai nuôi Miêu Chiến của ông đã chết rồi.”

Đối mặt với Miêu Chân tự cho mình là đúng, Diệp Thiên bình tĩnh nói, nhìn thẳng vào mặt ông ta mà nói.

Anh muốn xem xem lão già điên này còn mấy phần nhân tính.

“Tôi đã nghĩ tới rồi.”

Nghe thấy lời này của Diệp Thiên, vẻ mặt Miêu Chân hơi ngưng lại, sau đó bình tĩnh nói.

Trong giọng điệu còn mang theo chút lạnh lùng.

“Hai người có thể xuất hiện ở đây, có nghĩa là đám phế vật bên ngoài đã chết, bây giờ tôi sẽ báo thù cho chúng, không biết máu của hai người sẽ có vị gì đây!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.