Chương trước
Chương sau
"Được chứ." Diệp Thiên gật đầu đầy bình tĩnh, chẳng có một cảm xúc nào hiện lên trong đôi mắt của anh cả.

"Chết đi." Nhưng ngay sau đó, lão già Diệp Bất Xung đang bị Diệp Thiên cầm cổ chân, treo ngược kia bỗng nhiên lại vươn tay đánh về phía bụng dưới của Diệp Thiên. Diệp Bất Xung rõ rằng dù Diệp Thiên có tha mạng cho ông ta thì ông ta vẫn sẽ chết trong tay Diệp Vấn Hải, mà khắp cái thế gian này có chỗ nào mà nhà họ Diệp không tìm được đâu, nếu mình trở thành kẻ phản bội gia tộc thì cả gia đình cũng sẽ tiêu tùng chứ đâu riêng gì mình ông ta. Bởi vậy nên giờ ông ta nghe lời hay đầu hàng cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, con đường sống duy nhất chính là ra tay nhân lúc Diệp Thiên không chú tâm hòng đánh trọng thương cậu ta, cứu lấy chính mình.

"Rắc." Nhưng rồi... Ngay khi Diệp Bất Xung cho rằng mình sắp sửa thành công thì một luồng sức mạnh khổng lồ bỗng xuất hiện nơi cổ chân của ông ta. Diệp Thiên không do dự gì hết, anh đẩy chút nội lực khủng bố của mình vào trong cơ thể Diệp Bất Xung, luồng nội lực với sức tàn phá ngang giông bão ấy xé nát cơ thể Diệp Bất Xung, ông ta hoá thành một lớp da bị treo ngược giữa trời đang bao trùm lấy máu thịt cùng với bộ xương cốt vỡ vụn ngay trước mặt Diệp Thiên. Lồng ngực và phần đầu của ông ta sưng to cực kỳ, nhìn vừa buồn cười vừa đáng sợ.

Đòn tấn công của Diệp Thiên đã đánh nát hết thảy nội tạng cùng với xương cốt của Diệp Bất Xung, ánh mắt của anh bình tĩnh vô ngần. Diệp Thiên vung tay lên, ném cơ thể của Diệp Bất Xung lên giữa không trung, nhìn theo lớp da đầy quái dị ấy rơi vào trong Huyết Trì. Diệp Bất Xung còn chẳng có lấy một cơ hội suy nghĩ nào thì mọi ý thức đã chìm vào tăm tối ngay tức thì, Diệp Thiên chẳng chừa một cơ hội để hối hận nào cho hạng tiểu nhân thấp kém như vậy.

Khi lớp da của Diệp Bất Xung rơi xuống Huyết Trì thì cũng là lúc Miêu Chân đang dùng Cấm Cổ để cắn nuốt xác Phong Liệt, trông ông ta không khác nào loài dã thú ngửi thấy được mùi thịt nên vội vã nuốt sạch cơ thể giăng đầy Cấm Cổ của Phong Liệt rồi xông xáo bước về phía trước, giơ tay tóm lấy lớp da của lão già Diệp Bất Xung kia. Miêu Chân xé nát lớp da bên ngoài, há mồm cắn nuốt từng mảnh thịt vụn be bét máu. Trông cái cảnh tượng rợn người, máu me tột độ.

Miêu Liên nghe thấy tiếng cắn nuốt đầy điên cuồng của Miêu Chân, suýt nữa thì cô ta đã nôn hết tim gan phèo phổi trong người ra, ngay lúc Diệp Thiên và Miêu Chiến đối chọi với nhau thì cô ta đã nôn cho bằng sạch những món đồ ăn có trong cơ thể nên giờ chỉ có thể nôn ra mật xanh mật vàng. Cảnh tượng ấy rợn người quá.

"Diệp Thiên, tao mà có được viên Cổ Châu kia trong tay thì giết mày dễ như giết chó ấy." Miêu Chân cắn gặm hết lớp da của Diệp Bất Xung, cả người ông ta toàn là máu trông như loài ma quỷ ác ma điên rồ. Miêu Chân ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên, nhìn có vẻ tức giận nhưng lại ẩn chứa chờ mong, phấn khích, cùng là lấy thân mình nuôi Cấm Cổ nhưng thực lực của ông ta phải hơn xa Miêu Chiến nên khả năng chịu đựng ở vào hàng đỉnh của Miêu Trại, đợi cả một lát vẫn không thấy Cấm Cổ sâu trong cơ thể cắn nuốt lấy cơ thể của chính mình.

"Cho ông." Diệp Thiên nghe ông ta nói vậy, anh chỉ cười nhạt sau đó lôi viên Ngân Quang Cổ Châu đang nằm trong túi ra ném giữa không trung như thể đang ném xương cho chó hoang, trông anh như kiểu vừa ném một cái miểng chai không đáng gia tiền. Cảnh tượng ấy khiến Miêu Liên thấy kinh hãi không thôi.

"Kìa anh Diệp, anh..." Miêu Liên thấy không dám tin khi nhìn thấy viên Cổ Châu kia bay về phía Miêu Chân, ngay lúc đầu cô ta còn định xông lên cướp lấy viên Cổ Châu kia trước khi nó rơi vào tay Miêu Chân, nhưng cô ta lại nhớ rằng Cổ Châu có linh khí, nó đã nhận Diệp Thiên làm chủ nên nỗi lòng cô ta vừa chờ mong vừa khắc khoải. Miêu Liên đang chờ mong viên Cổ Châu ấy tỉnh lại rồi bay về với Diệp Thiên. Nhưng Miêu Liên không thể ngờ được rằng viên Cổ Châu mà Diệp Thiên vứt bỏ không thương tiếc hệt như ruồng bỏ cô người yêu cũ kia lại rơi tõm xuống Huyết Trì, nó không rơi xuống đáy hồ mà chìm nổi ngay trên mặt nước, chờ Miêu Chân vươn tay tóm lấy.

"Ha ha!" Miêu Chân vui mừng cực độ khi chứng kiến cảnh tượng ấy, ông ta còn đang kinh hãi về sự rộng lượng của Diệp Thiên cùng với lo lắng chiêu trò xấu xa nào đó thì nhìn thấy linh khí dồi dào trên viên Cổ Châu ấy, nên ông ta nắm chặt lấy nó, ánh mắt phấn khích cùng điên cuồng của ông ta mãi ngóng theo viên Cổ Châu nằm gọn trong tay sau đó khóc lóc, tưởng như viên Cổ Châu ấy không phải thứ công cụ mà ông ta dùng để giết người mà là người tình cũ đã thất lạc từ lâu.

"Ông còn muốn nói gì nữa không?" Diệp Thiên thấy Miêu Chân phấn khích tới nỗi run rẩy mình mẩy, anh nhếch miệng cười nhạt tựa như đang thưởng thức một vở kịch chia ly hẹn ngày gặp lại đầy nực cười.

"Không gì hết. Diệp Thiên, đây sẽ là chuyện ngu xuẩn nhất mà mày làm trên cõi đời này." Bên tai Miêu Chân vang lên tiếng Diệp Thiên, ông ta cầm lấy viên Cấm Cổ kia, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên với vẻ hung dữ sau đó lại nở một nụ cười đầy rúm ró, khoé miệng của ông ta nhếch tới tận mang tai khi nói hết câu.

"Vậy ư?" Diệp Thiên cười đầy ẩn ý, dường như anh chưa bao giờ để tâm đến chuyện này cả, thậm chí anh còn chẳng coi viên Cổ Châu kia ra cái thá gì cả.

Miêu Liên thấy Diệp Thiên như vậy, sự lo lắng tràn ngập trong lòng cô ta bỗng biến mất hoàn toàn. Miêu Liên lại thấy được dáng vẻ ngạo nghễ, khí thế nắm chắc mọi vật trong tay trên người Diệp Thiên. Chẳng lẽ Diệp Thiên không sợ hãi lão già Miêu Chân kia một chút nào nếu anh không có Cổ Châu, thậm chí đưa Cổ Châu cho ông ta sử dụng ư? Miêu Liên nghĩ thế, cô ta bỗng nhìn Diệp Thiên với vẻ sùng bái muôn phần, trong lòng cô ta đã có câu trả lời cả rồi. Chắc chắn là thế, anh Diệp không để tâm đến chuyện Miêu Chân có được Cổ Châu, lợi dụng Cổ Châu. Bởi vì anh vẫn sẽ có thể đánh bại lão già Miêu Chân với sức lực tăng thêm của viên Cổ Châu đó một cách dễ dàng.

"Đương nhiên rồi." Miêu Chân há mồm nuốt viên Cổ Châu trên tay, ông ta nhìn Diệp Thiên với vẻ khoái chí tột độ, mọi nỗi sợ hãi cùng lo lắng bay biến sạch sẽ mà thay vào đó là sự khinh thường vời vợi, như kiểu giờ Diệp Thiên không xứng trở thành đối thủ của ông ta nữa. Miêu Chân tự tin cực độ, đã thế lại còn nắm giữ Cấm Cổ trong tay nên giờ mới dám nhìn về phía Miêu Liên, ông ta cười tươi: "A Liên này, con trai chú thích cháu lâu lắm rồi, hay là lát nữa chú sẽ chôn sống cả tộc Bạch Miêu với cháu để chiêu hồn hộ con trai lúc bước qua cầu Nại Hà nhé?"

"Ông nằm mơ đi Miêu Chân. Có anh Diệp ở đây thì ông đừng hòng làm xằng làm bậy." Miêu Liên nghe thấy dự định chôn sống những người dân Bạch Miêu còn sót lại để tế vong hồn tên Miêu Lạc vô liêm sỉ kia, cô ta há miệng than gào, trừng mắt, thở hổn hển nhìn Miêu Chân, ông ta chính là tên khốn đã khiến cả Miêu Trại ra nông nỗi như hiện nay.

"Nó không phải đối thủ của tôi." Miêu Chân thấy Miêu liên lôi tên tuổi của Diệp Thiên ra để chắn công kích, ông ta hừ lạnh một tiếng, không xem Diệp Thiên ra cái thá gì nữa cả, trông cái dáng vẻ đó của ông ta có khác gì bước lên đỉnh của cả cái Long Quốc này đâu.

"Ông, ông nói gì..." Miêu Liên tức điên người, cô ta đang định mở miệng cãi lại thì Diệp Thiên lại ra giọng, câu nói nngắn ngủi đó của anh khiến Miêu Liên lo sợ tột độ: "Ông nói đúng, tôi không phải đối thủ của ông."

Miêu Liên cảm thấy tai mình xảy ra vấn đề, sao anh Diệp lại thốt ra một câu chịu thua như vậy chứ? Không thể nào.

"Mày biết điều đấy." Miêu Liên còn chưa mở lời thăm hỏi thì Miêu Chân đã đứng dậy, ròi khỏi Huyết Trì đỏ máu kia, dường như ông ta đã có được một luồng sức mạnh đầy thần thánh nhờ có sự giúp đỡ của viên Cổ Châu. Miêu Chân bay vọt, lượn vòng trên không trung, khí huyết trên người ông ta leo thang đạt đỉnh, ra vẻ mình là thần thánh một phương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.