“Cô…”
Vu Đại Bảo bị bạt cho một cái nên lập tức tức giận. Thế nhưng vì đã quen với kiểu dạ vâng nghe lời quanh năm suốt tháng nên lúc này ông ta cũng không dám phản kháng, chỉ có thể nhẫn nhịn. Lúc này ông cụ Vu mới lên tiếng.
“Vu Lan, ban đầu mày không như vậy.”
“Ban đầu?”
Vu Lan bật cười: “Ban đầu nếu không phải bị người của thôn các ông nhốt lại trong đó và bị ép gả cho con trai ông, vì mạng sống, vì có thể thoát ra khỏi thôn Lý Gia của các ông thì tôi không thể không giả làm dâu hiền được phải không?”
Lúc nói những lời này, mặt bà ta tức giận thấy rõ. Thực ra với bất cứ ai mà có quá khứ ban đầu như bà ta thì e rằng còn phẫn nộ hơn bà ta bây giờ.
Sau khi ông cụ Vu nghe xong thì liền than thở. Ông ta cũng biết việc năm xưa, cũng là do thôn Lý Gia làm sai. Đây là việc không có cách nào phản bác lại.
“Lãng phí thời gian rồi. Mau nói cho tôi biết Vu Lạc của tôi ở đâu? Nó là con trai tôi. Người làm mẹ như tôi có quyền được biết.”
Vu Lan sốt ruột. Hiện giờ Vu Thành bị phế và chưa bị đồn ra ngoài. Nhưng nếu bị đồn ra ngoài hoặc bất cứ lúc nào bị nhà họ Vu biết được thì trong di chúc chắc chắn không có phần nhà bọn họ.
Cho nên trước khi tin này bị đồn ra thì nhất định phải nhanh chóng tìm được Vu Lạc về.
“Mày thật sự coi nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-chien-than-2/1994517/chuong-725.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.