Chương trước
Chương sau
“Tôi chỉ hỗ trợ thôi.” Bách Mi do dự rồi nói một câu trước.

Sau đó cô ta quay người, như thể định rời đi.

Bạch Ngục cũng quay người đi theo rồi lên tiếng: “Ải tiếp theo chính là mê cung Thiên Ngoại trứ danh của Bắc Thiên Các, được làm từ vẫn thạch cho nên vô cùng kiên cố. Tất cả võ sĩ ở đây tuyệt đối không có bất cứ ai có thể phá bỏ nó.”

“Nhưng tôi đã lấy được bản đồ mê cung từ trước rồi. Tới lúc đó cứ tới phòng kiểm soát, tôi không tin kế hoạch không thành công.”

Bạch Ngục tự tin lên tiếng. Bách Mi cau mày. Cũng may là trong bóng tối nên Bạch Ngục cũng không nhận ra sắc mặt của Bách Mi.

Ở lối ra của đỉnh đầu tiên.

Diệp Thiên đã bảo mọi người đứng dậy, anh không mấy thích thú cái cách cảm ơn thế này.

Nếu như quỳ xuống có thể thể hiện lòng biết ơn thì cách cảm ơn thế này thật sự không đáng giá.

Sau đó đến cả những người của các thế lực hoặc gia tộc lớn cũng đều quây quần lại với nhau bàn luận về sự việc xảy ra bên trong ngọn núi thứ nhất trước đó.

Đương nhiên, cũng có những người đã chết nhưng số lượng không nhiều, cũng tầm mười mấy người và cũng nằm trong phạm vi mà mọi người có thể chấp nhận được.

Cũng có những gia tộc hoặc thế lực tìm Bắc Thiên Các đòi câu trả lời và mong Bắc Thiên Các sớm tìm ra hung thủ.

Bắc Dương – Các Chủ Bắc Thiên Các đồng ý luôn, còn rốt cục có điều tra hay không thì người ngoài không nghĩ cũng biết.

“Các vị, giờ trời cũng đã tối. Tôi đã sắp xếp chỗ ở cho các vị. Mọi người nghỉ lại một đêm, sau đó lại tiến hành vượt qua ải thử thách tiếp theo.”

Bắc Dương – Các Chủ Bắc Thiên Các lên tiếng làm yên lòng mọi người.

“Vả lại ải thứ ba này là mê cung, khá tốn thời gian. Mọi người nghỉ ngơi lấy sức, tập trung tinh thần để khôi phục lại tâm trạng. Đợi ngày mai mọi người đều tỉnh táo thì lại bắt đầu vượt qua thử thách.”

“Ngoài ra, nếu các vị muốn rút lui thì cũng có thể nói. Đợi núi lửa tắt, tôi có thể đưa các vị ra ngoài.”

“Mặc dù mê cung nghe có vẻ như không gây nguy hiểm đến tính mạng nhưng dù sao cũng là sản vật của Bắc Thiên Các chúng tôi, những ai chưa hiểu về nơi này có thể hỏi những người bên cạnh để biết thêm.”

“Chỉ vậy thôi.” Bắc Dương nói xong thì bắt đầu sắp xếp mọi người về chỗ ở.

Nhóm người phía Diệp Thiên được sắp xếp ở một khoảng sân nhỏ, và ở phòng riêng.

Sau khi mấy người đi vào, mọi thứ bên trong đều đã được chuẩn bị đầy đủ chu đáo. Cảnh này khiến ông cố Chu kinh ngạc không thôi.

“Tôi vốn cho rằng nhà họ Chu không mấy thua kém Bắc Thiên Các, nhưng sau khi tới đây tôi mới ý thức được rằng Bắc Thiên Các là một sự tồn tại khủng khiếp tới cỡ nào.”

“Quy mô của một ngọn núi tương đương với cả một gia tộc, thậm chí còn mạnh hơn. Cả Bắc Thiên Các giống như bàn thạch vững chắc không thể nào lật đổ.”

Ông cố Chu vừa cười vừa nói.

Vì trong lòng ông thậm chí còn nghĩ rằng với thực lực của gia tộc thì cũng có thể đối đầu với Bắc Thiên Các một phen. Bây giờ xem ra chẳng qua chỉ là ông nghĩ quá viển vông.

“Kiên cố như bàn thạch sao?”

Diệp Thiên cười nói: “Không cần phải tự ti như vậy. Bắc Thiên Các tập hợp con cháu của các thế lực và gia tộc lớn mạnh ở khắp nơi và có vị trí độc đạo mới có thể có được sản vật như vậy.”

“Có bao nhiêu sản vật thì phải bỏ ra càng nhiều để bảo vệ nó, giữ gìn nó. Chỉ cần bất cẩn là sẽ không thể nào cứu vãn nổi.”

Nghe Diệp Thiên nói vậy, ông cố Chu mới điều chỉnh lại tâm trạng.

Nếu như câu này là người khác nói thì ông cố Chu nhất định sẽ không tin và dè bỉu coi thường vì khoảng cách quá rõ ràng. Kể cả nói Bắc Thiên Các không tốt, với một gia tộc hạng nhất như nhà họ Chu thì cũng đừng mong vượt qua Bắc Thiên Các.

Nhưng câu này lại do Diệp Thiên nói ra, rõ ràng là không giống nhau.

“Chúng ta vào phòng trước đã.”

Diệp Thiên lên tiếng dặn dò: “Lần này không giống với các lần trước. Có một số việc tôi phải nói trước với mọi người.”

Mấy người không dám chậm trễ, vội vàng gật đầu. Sau khi bọn họ đi vào trong, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Khi mở cửa ra thì thấy La Hằng – Minh Chủ Bắc Cương Minh xuất hiện ở cửa một mình.

Thấy Diệp Thiên, ông ta lập tức lên tiếng: “Chúng ta hợp tác đi.”

Diệp Thiên gật đầu: “Mời ông vào.”

La Hằng vào xong, Diệp Thiên mới đóng cửa lại.

Ở một ngôi nhà cao tầng cách đó rất xa có vài ánh mắt đang nhìn về phía Diệp Thiên. Đương nhiên, cũng nhìn thấy bóng dáng của La Hằng. Có điều La Hằng không hề phát hiện ra.

Bên trong căn phòng, Diệp Thiên chậm rãi lên tiếng nói với La Hằng: “Ông không nên đến.”

“Ừm?” La Hằng lặng người rồi hỏi trong vô thức: “Cậu Diệp, cậu không phải là muốn hợp tác sao? Hoặc có thể nói cậu có yêu cầu gì thì cứ nói ra, chỉ cần chúng ta có thể hợp tác là được.”

“Không phải mấy vấn đề này.”

Diệp Thiên lắc đầu, đáp: “Từ khi ra khỏi ngọn núi thứ nhất, chúng ta đã bị kẻ khác để ý.”

“Cái này…” La Hằng thảng thốt. Ông ta không phát hiện ra điều gì.

Nếu có người âm thầm quan sát ông ta thì với thực lực vào tầng thứ mười như ông ta thì cũng có thể dễ dàng phát huy ra thôi.

Nhưng cho tới hiện tại, ông ta lại không nhận ra có ai theo dõi. Có điều, câu này lại do Diệp Thiên nói, ông ta không thể không tin. Cũng vì tin Diệp Thiên nên ông ta mới vội đến xin hợp tác, cho nên vừa rồi ông ta sắp xếp cho các thành viên của Bắc Cương Minh xong thì vội vàng đến đây.

“Vậy bây giờ nên làm thế nào?”

La Hằng có vẻ hoang mang. Ông ta tự nhủ: “Tôi có hơi hối hận. Sớm biết đại hội Bắc Thiên Các lần này nguy hiểm như vậy thì tôi đã không dẫn theo bao nhiêu người đi cùng, thậm chí sẽ không lựa chọn tham gia đại hội năm nay.”

Diệp Thiên lên tiếng: “Thực ra cho dù ông có lựa chọn tham gia hay không thì cũng đã lên bàn cờ của người khác rồi.”

“Cái gì?” La Hằng trợn tròn mắt.

Diệp Thiên gật đầu: “Quy mô Bắc Thiên Các đã phát triển tới mức này, Bắc Cương cũng yên ổn nhiều năm, các thế lực bên ngoài đang manh nha dòm ngó… nhiều nguyên nhân gộp lại với nhau, phải tìm một lối ra thì mới có thể phá bỏ ràng buộc hiện tại, giải thoát tình trạng lúc này.”

“Chỉ có vậy mới có thể có một cục diện mới, mới có thể có bước phát triển mới.”

Mọi người chăm chú lắng nghe nhưng lại nửa hiểu nửa không.

Về các thế lực ở Bắc Cương mọi người về cơ bản đều biết. Về các gia tộc, thì nhà họ Chu lớn mạnh nhất nhưng đã có không ít thế lực đuổi kịp. Còn về các thế lực thì Bắc Thiên Các chiếm thế độc tôn.

Vùng đất Bắc Cương này còn có thế lực nào dám khiêu khích Bắc Thiên Các, thậm chí đến cả suy nghĩ cũng không dám có nữa là.

“Vậy có liên quan gì tới Bắc Cương Minh chúng tôi?” La Hằng không hiểu.

“Không liên quan tới Bắc Cương Minh của ông.”

Diệp Thiên chậm rãi giải thích: “Vì không liên quan nên mới càng đáng sợ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.