Chương trước
Chương sau
“Đúng rồi, tình hình phía bên mê cung thế nào rồi?” Bắc Dương hỏi đệ tử trước mặt.

Tên đệ tử kia lập tức trả lời: “Hai người của Bạch Cốt Hội đã đóng chặt phần lớn các con đường, vả lại còn thả đám quái vật rừng sâu vào trong. Hiện giờ đang ở bên kia để canh cửa ra.”

“Trước mắt đã lâu rồi mà vẫn chưa có ai ra ngoài. Kể cả là ở những con đường không bị đóng cũng không có ai đi ra.”

Nghe tên đệ tử báo cáo xong, Bắc Dương mới gật đầu.

Sau đó ông ta dặn dò: “Cậu tới nói với hai người ở Bạch Cốt Hội bảo bọn họ sau ba ngày nữa mở cửa đá, nếu không có mấy người ra được thì khó mà giải thích.”

“Vâng.” Tên đệ tử nghe xong lập tức vâng lệnh rồi quay người đi về phía mê cung.

Bắc Dương cau mày, trong lòng thầm nhủ: “Diệp Thiên, lần này không biết cậu có ra được không? Mê cung này bị phong toả, hoàn toàn khác với trạng thái mở. Sau khi đóng, nó có thể giam cả võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười trong đó.”

………

Bên trong mê cung, nhóm người phía Diệp Thiên vẫn đang tìm đường và lại có thêm vài người chết.

“Đây là loại mê cung chó chết gì vậy. Khó đi quá.” Có người than thở.

Phía Bắc Cương Minh có người lạnh lùng cười, nói: “Mới vậy đã bắt đầu than thở rồi? Con đường này của các người còn tốt chán, con đường trước đó chúng tôi đi còn có khí độc.”

Sau một ngày đi, lại có vài người tụ tập lại, hai bên tiến hành trao đổi.

Sau đó bọn họ phát hiện ra rằng con đường ở hai bên mặc dù phần lớn đều giống nhau, đều đầy rẫy nguy hiểm và cạm bẫy nhưng môi trường thì không giống nhau.

Ở mê cung mà phía Diệp Thiên đi trước đó còn có khí độc bao trùm rất khó chịu, nhưng ở mê cung này thì lại có những con đường vô cùng khó đi.

Đến võ sĩ tầng thứ chín cũng chẳng có khả năng đi qua, chỉ có thể tìm đường vòng, chọn đường mới.

Ví dụ như bây giờ, ở bên cạnh mọi người có một cánh cửa bị khoá. Có năm ổ khoá, cũng có thể nói là cần năm chìa khoá mới có thể mở được.

Chìa đầu tiên có thể nhận ra luôn, nằm bên trong một con đường ở trong tầm mắt mọi người, nhưng từ lối vào với vị trí đặt chìa khoá thì có rất nhiều chông nhọn, và những cây chông này không biết dùng kim loại gì cấu thành.

Có người thử sử dụng vũ khí đập nhưng không thể nào làm hư hại đến chúng, ngược lại lại khiến không ít những vũ khí trong tay mọi người bị gãy khi phần đầu sắc nhọn của chông chạm chào vũ khí của bọn họ.

Trước đó cũng có những con đường giống thế này, sau đó một võ sĩ tầng thứ tám định phô trương thực lực, ý đồ đi vào nhưng sau đó vì không cẩn thận, gặp phải đám chông này nên chốc lát đã bị đâm trúng.

Cảnh tượng vô cùng khinh hoàng.

Võ sĩ tầng thứ tám mà cũng phải bỏ mạng, võ sĩ tầng thứ chín có lẽ cũng không thể qua được.

“Đường đã không thể đi được nữa rồi, chỉ có thể dùng chìa khoá mở cửa mới đi được thôi.” La Hằng nhìn tình hình rồi nói.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh. Mọi người không dám cử động. Cảnh tượng trước đó bọn họ còn ghi nhớ trong đầu, võ sĩ tầng thứ tám không cẩn thận đã chết, huống chi là bọn họ?

“Anh Diệp, hay để tôi đi, tôi nhỏ người, tốc độ lại nhanh, có lẽ có thể dễ dàng lấy chìa khoá hơn.” Bạch Tử U đột nhiên lên tiếng.

Chỉ thấy đôi mắt cô quan sát con đường một cách cẩn thận, sau đó thể hiện vẻ mặt rất tự tin.

Không ít người tỏ vẻ ngỡ ngàng, sau đó là cảm thấy hổ thẹn. Bọn họ không bằng một cô gái. . truyện tiên hiệp hay

Thế nhưng Diệp Thiên lại lắc đầu: “Cần năm chìa khoá. Đây mới chỉ có một chìa, cho dù lấy được thì cũng chẳng có ích gì, phía sau e là càng khó khăn hơn. Khó nhất vẫn là phải quay về.”

“Cho nên mọi người ở đây đợi đi.” Diệp Thiên nói rồi di chuyển.

“Anh Diệp, cẩn thận.” Mấy người phía Bạch Tử U lo lắng thấy rõ.

Hai chị em song sinh kia cũng sốt ruột, thế nhưng những người còn lại chủ yếu vẫn là muốn xem trò hay và không mấy tin tưởng Diệp Thiên có thể lấy được chìa khoá, vì thực sự là quá khó.

“Chuyện này là không thể, lấy một chiều khoá cũng đã khó lắm rồi, những chìa khoá sau đó lại càng khó hơn.”

“Tôi thấy rằng vẫn nên chọn lại đường khác, cứ ở đây mãi thực sự quá lãng phí thời gian.”

“Đúng vậy, căn bản không thể làm được đâu.”

“Bây giờ còn lại bốn chìa khoá nữa mà còn không thấy đâu, ngộ nhỡ lát nữa người ở trong xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng chẳng thấy được mà cũng không biết được.”

“Mọi người có thấy cái mê cung này rất kỳ lạ không? Khó khăn thế này, trước đây những người tham gia thử thách qua kiểu gì?”

Mọi người xì xào bàn tán, phần lớn đều không tin Diệp Thiên có thể lấy được chìa khoá, đồng thời lúc này cũng có không ít người cuối cùng cũng nghĩ tới vấn đề về mê cung.

Mê cung này phức tạp đã đành, nhưng hơn cả là lãng phí thời gian.

Lúc này không phải vấn đề nằm ở chỗ phức tạp nữa mà là sẽ chết người, là chỗ nguy hiểm có thể giết chết một võ sĩ tầng thứ tám.

Đúng lúc này, Diệp Thiên bước nhẹ như không, cả người như thể lông vũ, nhẹ nhàng đi vào bên trong con đường đầy chông gai.

Với độ dài mười mét, đôi chân Diệp Thiên chạm đất cũng chỉ chừng hai giây, có không ít người còn chưa kịp phản ứng lại.

“Đúng là mạnh thật.” Sau khi phản ứng lại, mọi người đều tỏ vẻ ngỡ ngàng.

Trông nhẹ như không vậy. Người vào đây trước đó phải dùng chân đi và dẫm lên những cây chông kia, thế mà lúc này lại có người đi trên đó nhẹ như không vậy.

Diệp Thiên đưa tay lấy chiếc chìa khoá đang treo trên tường kia, sau đó anh hướng ánh mắt về phía sâu hơn và tỏ vẻ ngỡ ngàng.

Vì con đường sau đó đi xuống phía dưới, dưới đó lại u ám mờ mịt. Quan trọng hơn cả là mức độ nguy hiểm con hơn thế này nhiều.

Những bậc thang chỉ toàn chông gai nhọn hoắt, trong đó cứ mấy mét mới có một điểm đặt chân, vả lại chỉ có thể đặt đầu ngón chân một lát.

Chỉ cần không cẩn thận sẽ bị chông gai đâm vào và huỷ hoại cả chân.

Thế nhưng Diệp Thiên kinh ngạc vì con đường tiếp theo chứ không thấy có gì khó khăn hay nguy hiểm.

Không hề dừng bước, Diệp Thiên di chuyển tiếp.

Phía bên ngoài.

Vì lúc này Diệp Thiên đã đi xuống dưới nên tầm nhìn của mọi người bị bị hạn chế, không còn trông thấy bóng người Diệp Thiên nữa.

“Chúng ta có cần đi theo không?”

Bạch Tử U nhìn về phía Chu Hoàng. Cô ấy và Chu Hoàng là những người thân cận bên cạnh Diệp Thiên, đi theo Diệp Thiên đã lâu. Trước đây bọn họ luôn tin Diệp Thiên không gì là không thể làm được.

Nhưng lần này bọn họ lại lo lắng, thấy rằng nơi này có gì đó không ổn.

Ngoài ra Bạch Tử U và Chu Hoàng cũng là võ sĩ tầng thứ mười, vẫn rất tự tin với thực lực của mình.

Chu Hoàng thực ra cũng có ý đi theo, nghe Bạch Tử U nói vậy liền gật đầu, thế nhưng giọng nói của Diệp Thiên đã lại vang lên: “Không được vào đây.”

Như thể có linh cảm, Diệp Thiên lập tức nghĩ tới Bạch Tử U và Chu Hoàng sẽ làm gì đó.

Nghe Diệp Thiên nói vậy, hai người lập tức bỏ đi ý định đi theo. Lời của người khác bọn họ có thể không nghe nhưng lời của Diệp Thiên thì bọn họ tuyệt đối không dám làm trái lại.

Lúc này, La Hằng đột nhiên hỏi: “Các vị, cậu Diệp rốt cục có thực lực thế nào?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.