Lời võ sĩ tầng thứ tám nói chẳng thể phản bác lại khiến những người khác không còn gì để nói.
Dù gì thì mối quan hệ của bọn họ với Diệp Thiên càng giống như sự dựa dẫm của kẻ mạnh với kẻ yếu, còn lúc này kẻ mạnh đã mất liên lạc một ngày một đêm rồi, nên mối quan hệ đó đương nhiên đã đứt gánh giữa đường.
Nếu như có người đứng ra thì bọn họ còn có khả năng đợi tiếp nhưng hiện giờ người đứng ra lại nói những câu thế này, vậy thì rõ ràng bọn họ sẽ làm theo lý trí.
“Đúng vậy, buộc phải đi thôi.”
“Ai đồng ý ở lại thì ở lại, không thể nào cưỡng ép được.”
“Minh Chủ, bây giờ chỉ có thể dựa cả vào ông thôi.”
Có người đứng ra lên tiếng nói, cả đám người lập tức nhốn nháo hẳn lên, vả lại vốn dĩ chỉ là cuộc trao đổi nội bộ, nhưng sau đó thì những tiếng nói chuyện ngày càng to dần.
Những người không thuộc Bắc Cương Minh cũng nghe thấy.
Vậy là…
“La Minh Chủ, xin ông cho chúng tôi theo với.”
“La Minh Chủ, tìm đường mới, chúng tôi xin đi đầu nhưng phải có ông đi cùng để tiện bảo vệ chúng tôi nữa.”
“Đúng vậy, rời khỏi đây thôi, không thể chậm trễ.”
Cả đám người lần lượt cầu xin La Hằng.
“Cái này…” La Hằng ngỡ ngàng.
Ông ta không nghĩ nhiều. Đã đi theo Diệp Thiên rồi thì phải theo tới cùng, vả lại những việc xảy ra liên tiếp ở đây đều có nguồn cơn từ Bắc Thiên Các.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-chien-than-2/1994409/chuong-789.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.