Chương trước
Chương sau
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Khi Thuỷ Tổ Kiếm được Triệu Sóc vung ra, cả mê cung như phải chịu một áp lực vô cùng lớn, lập tức phát ra một âm thanh quái dị.

Kiến trúc kiên cố của các bức tường tứ phía cũng như một số bộ máy điều khiển lập tức sụp đổ, tất cả đều bị kiếm khí với uy lực khủng khiếp quét sạch.

“Kiếm khí này…”

“Mau chạy…”

“Tôi, tôi… sao tôi lại không thể cử động được thế này?”

“Hu hu…”

Những âm thanh sợ hãi, những tiếng kêu chói tai và tiếng khóc lóc vang lên đồng thời. Trông bọn họ mới nhỏ bé làm sao.

Bọn họ chỉ biết trợn trừng mắt nhìn đường kiếm khí khủng khiếp kia đang chém nhanh về phía mình, đặc biệt là người vừa đi ra từ con đường thông kia.

Bọn họ cũng bị phong toả bởi cửa đá, nhưng dựa vào thực lực của bản thân mình mà cuối cùng cũng đã có thể sống sót. Đương lúc khí thế sục sôi, không sợ bất cứ điều gì thì bọn họ đột nhiên gặp phải cảnh này nên nhất thời hoang mang.

Đối diện với bọn họ là người sao?

La Hằng cách đó gần nhất bị ông cố Chu kéo đi. Rõ ràng đã né tránh rồi mà kiếm khí này quá mạnh. Vốn dĩ khi thanh kiếm này được kiếm tu là Trương Linh Phóng sử dụng đã có thể đạt tới mức tiêu diệt võ sĩ tầng thứ mười chứ đừng nói là người nắm thanh kiếm này là Triệu Sóc – võ sĩ tầng thứ mười.

Lại thêm ông ta vốn dĩ theo khí tu, khi đem nội khí nhập vào kiếm và vung kiếm thì kiếm khí được phát ra có thể dẹp bằng mọi thứ, có thể diệt bất cứ võ sĩ tầng thứ mười nào.

Kể cả là mấy người phía Bạch Tử U lúc này cũng không thể nào sống sót.

Chỉ nghe “roẹt” một tiếng, một cánh tay và một chân của La Hằng đột nhiên bị phần rìa của kiếm khí huỷ hoại.

Đúng vậy, kiếm khí vốn dĩ chưa chạm tới La Hằng, chỉ là cách ông ta rất gần thế nhưng sức công phá của nó lại vô cùng mạnh, thế là cảnh tượng thảm khốc xuất hiện.

“A…”, lúc này La Hằng kêu gào thảm thiết.

Sau khi đáp đất, ông ta trợn tròn mắt, nỗi đau đớn trào dâng. Ông ta nhìn vào thân thể bị tàn tật của mình.

Một cánh tay, một cái chân đã bị một luồng sức mạnh khủng khiếp làm cho tan xương nát thịt, thậm chí đến một chút cảm giác cũng không có.

Sau đó ông ta mới cảm nhận được cơn đau đớn dâng trào.

Còn bây giờ vết thương lại không hề có chút máu nào, như thể phần bị đứt gãy là giả vậy.

Sợ hãi, tuyệt vọng, như rơi vào hố sâu thăm thẳm.

“La Minh Chủ”, ông cố Chu cũng bị thương một chút, trên người máu còn những vết máu loang lổ.

La Hằng định thần trở lại.

Ông ta còn chưa lên tiếng, xung quanh đã có một loạt những âm thanh vang lên.

Hoá ra là do kiếm kia bị vung lệch đi, vung vào tường khiến vách tường nứt lìa. Từng tảng đá kiên cố lúc này cũng như đậu phụ rữa, không chỉ những nơi bị kiếm khí chém tới dẫn đến nứt lìa mà đến cả những điểm tiếp xúc cũng có khe hở, cả đống đá rơi xuống ngổn ngang.

Rầm, rầm, rầm…

Từng tảng đá từ trên cao rơi xuống, thậm chí còn đè chết cả mấy người.

Còn phía Bạch Tử U, cũng may có võ sĩ tầng thứ mười là Chu Hoàng nên nhanh chóng được Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh đưa tới nơi an toàn.

“Thanh kiếm này qúa khủng khiếp”, Chu Hoàng hít vào một hơi thật sâu.

Đông Phương Tĩnh tỏ vẻ tuyệt vọng, nói: “Bây giờ phải làm sao? Uy lực của thanh kiếm đó không ai cản nổi, e rằng dù là anh Diệp tới cũng không cản nổi”.

Những gì cô nói đều là sự thật.

Không nói tới cô, cho dù là Bạch Tử U và Chu Hoàng theo Diệp Thiên đã lâu, cùng lắm chỉ coi Diệp Thiên là võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười, cho dù Diệp Thiên có tới thì cũng không thể nào địch lại nổi với thanh kiếm trong tay Triệu Sóc.

Bạch Tử U nói với giọng yếu ớt: “Thả tôi ra, hai người mau chạy. Nếu đợi được tới khi anh Diệp tới thì bảo anh ấy cũng nhanh chóng rời khỏi Bắc Thiên Các”.

Lúc này cố gắng đấu chọi là điều không thể.

Không chỉ không có phần thắng mà kết cũng chỉ có một, đó chính là chết!

Vì khoảng cách về sức mạnh là quá lớn. Nếu như chỉ là khoảng cách một cảnh giới thì cũng có thể liều chết, nhưng bây giờ luồng kiếm khí mà đối phương vung ra căn bản không phải con người có thể tạo ra được.

Nó có thể khiến cho một võ sĩ tầng thứ mười tan xương nát thịt, chỉ có thể nhân cơ hội tháo chạy.

Cũng may mỗi lần đối phương sử dụng kiếm phải ngừng một lát, nếu không thì không ai có thể có cơ hội chạy thoát.

“Không được, muốn đi thì cùng đi”.

Chu Hoàng nói xong câu này, cô không cho Bạch Tử U cơ hội đáp lời, cứ thế dặn dò: “Tĩnh Nhi, tới con đường bên cạnh”.

Nói rồi cô ôm lấy Bạch Tử U.

Khung cảnh rất nhanh chìm vào im lặng. Bên trong con đường lúc này đã có một khoảng đổ nát lộn xộn. Từng tảng đá vỡ nát, mặt đất lún sâu và còn có rất nhiều thi thể. Giống như những người vừa từ con đường khác tới đây, hiện giờ chỉ còn có hai người còn sống, thế nhưng đều bị trọng thương.

Hai người bọn họ cứng đờ lại, kinh ngạc chứng kiến mọi việc xảy ra trước mắt.

Một người trong đó vì quá sợ hãi nên lập tức ói ra dịch mật màu xanh, sau đó trợn mắt ngã luôn ra đất. Người này quá sợ hãi nên bỏ mạng luôn sau đó.

Người còn lại há hốc miệng, hoang mang vô cùng.

Sau đó thì “roẹt” một tiếng, một luồng kiếm khí vút qua.

Người này bị chém một nhát và cũng thành cái xác nằm luôn trên mặt đất.

“Mặc dù chém lệch một tí nhưng hiệu quả không tồi”, mắt Triệu Sóc sáng quắc, ông ta vui sướng tột độ.

“Chẳng trách mà có câu đồn rằng người có được Thuỷ Tổ Kiếm thì có được thiên hạ. Người nắm được Thuỷ Tổ Kiếm là thiên hạ vô địch”.

“Quả là không hề nói quá”.

“Có được thanh kiếm này, dựa vào sức của một mình mà huỷ hoại cả Bắc Cương cũng là chuyện dễ như trở bàn tay”.

“Ha ha ha, Thuỷ Tổ Kiếm ơi Thuỷ Tổ Kiếm… không ngờ tao lại đoạt được mày một cách dễ dàng đến vậy”.

Triệu Sóc bật cười điên cuồng. Thực ra cũng chẳng thể trách ông ta quá hưng phấn vì uy lực mà thanh Thuỷ Tổ Kiếm vừa thể hiện ra khiến bất cứ người nào có được nó đều cảm thấy cảm khái.

“Triệu Sóc, bỏ kiếm xuống”.

“Ông sẽ tẩu hoả nhập ma đấy”.

Lúc này, Trương Linh Phóng dựa vào tường hét lên.

Mặc dù ông ta lúc này trông thảm hại chẳng ra sao nhưng ánh mắt thì lại tỉnh táo hơn lúc nãy nhiều.

Triệu Sóc lạnh lùng gằn lên: “Trước đó khi ông cầm Thuỷ Tổ Kiếm không phải cũng uy phong sao? Lúc đó không thấy ông bỏ kiếm xuống, vậy mà bây giờ khi tôi cầm được nó ông lại bảo tôi bỏ xuống, lại nói tôi tẩu hoả nhập ma, đúng thật nực cười”.

“Ông…” Trương Linh Phóng suýt chút nữa thì ói ra máu.

Triệu Sóc tiếp tục lên tiếng: “Tôi tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào. Có thanh kiếm này trong nay, cả Bắc Cương này chính là của tôi. Tôi phải gây dựng lại Bắc Thiên Các, sau đó mở rộng địa bàn, tấn công vào các khu vực khác”.

“Tôi thề sẽ khiến Bắc Thiên Các phát triển rực rỡ, trở thành thế lực mạnh nhất trên thế giới”.

Ông ta nói hết sức ngông cuồng nhưng Thuỷ Tổ Kiếm trong nay ông ta đúng thật là có thể làm được điều này.

Vì dù gì thì trên đời này võ sĩ tầng thứ mười đã là sự tồn tại hiếm có lắm rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.