Chương trước
Chương sau
“Sư phụ, anh Diệp…”, Đông Phương Tĩnh ngỡ ngàng lên tiếng.

Mắc dù cô cũng vô cùng sùng bái Diệp Thiên nhưng vì thời gian tiếp xúc với Diệp Thiên quá ngắn, cô không có niềm tin tuyệt đối với Diệp Thiên như Chu Hoàng và Bạch Tử U cho nên lúc này Đông Phương Tĩnh tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Đó chính là Thuỷ Tổ Kiếm.

Ở khoảng cách gần như vậy, một nhát kiếm vung xuống chắc chắn không thể nào sống nổi.

Không phải cô không tin vào thực lực của Diệp Thiên mà lý trí nói cho cô biết rằng đây không phải là phạm vi về khoảng cách thực lực nữa mà là một sự thật hiển nhiên, là kết quả đương nhiên sẽ xảy ra và gần như không thể còn khả năng nào khác.

“Yên tâm, kể cả có Thuỷ Tổ Kiếm thì cũng sẽ không phải là đối thủ của anh Diệp đâu”, Chu Hoàng tự tin lên tiếng.

Bạch Tử U cũng kiên định gật đầu: “Anh Diệp chính là Thần, là một vị Thần thật sự, là Chiến Thần”.

Đông Phương Tĩnh lập tức im bặt và nhìn chằm chằm về phía xa, nơi mà Triệu Sóc và Diệp Thiên đang đối đầu.

“Mày cuối cùng cũng chịu ra rồi à?”, Triệu Sóc lên tiếng với giọng nói đáng sợ.

Mặc dù ông ta cũng có đôi phần ngạc nhiên với sự xuất hiện của Diệp Thiên nhưng lại không mấy quan tâm. Có Thuỷ Tổ Kiếm trong tay, cho dù có thêm mười mấy hoặc hai mươi Diệp Thiên thì ông ta cũng dễ dàng sát phạt thôi.

Đây chính là sự tự tin kỳ lạ mà thực lực mang tới.

“Là Bắc Dương bảo các người vào mê cung phải không”, Diệp Thiên đồng thời lên tiếng nhưng lại không trả lời câu hỏi của Triệu Sóc.

Chính vì vậy mà Triệu Sóc lặng người ra một lát, sau khi định thần lại, ông ta mới lạnh nhạt trả lời: “Mày cho rằng chuyện đó có còn quan trọng nữa không?”

Lúc này cả mê cung đã gần như sụp đổ đến nơi, cũng chỉ còn vài người còn sống, vốn dĩ hai mươi mấy con đường tách biệt nhau thì lúc này gần như đã bị Thuỷ Tổ Kiếm đả thông.

Không ít kiến trúc bị huỷ bỏ, các bộ máy điều khiển bên trong mê cung cũng hư hại hoàn toàn và không thể nào sửa chữa được nữa.

“Vẫn rất quan trọng”.

Diệp Thiên thản nhiên: “Giây phút các ông bước vào đây đã định sẵn kết cục của các ông sẽ giống như những người bị các ông giết rồi, không thể nào sống sót ra khỏi đây”.

“Nói thẳng ra thì ông và Trương Linh Phóng đã trở thành hai quân cờ”, Diệp Thiên nói.

Anh dứt lời, Triệu Sóc lập tức hắng giọng: “Mày tự biết không phải là đối thủ của tao nên mới dùng những lời nói đó để kích động tao phải không?”

“Vậy thì mày ngây thơ quá rồi đấy”.

“Thấy trong tay tao là gì chưa hả? Đây chính là Thuỷ Tổ Kiếm”.

“Có Thuỷ Tổ Kiếm trong tay, tao chính là thiên hạ vô địch”.

“Còn mày, dám nói tao giống những kẻ khác, phải chết tại đây, không thể nào sống sót ra ngoài sao? Mày không thấy nực cười à?”, Triệu Sóc hoàn toàn không coi lời nói của Diệp Thiên ra gì cho nên sau khi nói một tràng, ông ta lại truyền “khí” vào bên trong thanh Thuỷ Tổ Kiếm.

Cho dù ông ta không phải là kiếm tu, không thể nào phát huy được toàn bộ uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm nhưng một người theo khí tu như ông ta lại có thể dùng Thuỷ Tổ Kiếm, khai thác thêm chiêu thức mới.

“Kiếm Khí bao trùm”, khi Triệu Sóc một lần nữa vung kiếm, bốn phương tám hướng đột nhiên quy tụ khí tức khủng khiếp.

Mỗi một luồng khí tức có thể tấn công võ sĩ vượt qua tầng thứ mười.

“Nể tình mày chính là mục tiêu hàng đầu mà tao phải bước vào đây thì nhát kiếm này, tao chỉ dùng tám phần thực lực”.

Triệu Sóc bật cười điên cuồng, từng tia máu hằn lên trong mắt ông ta.

“Tao sẽ cho mày cảm nhận được sự đau đớn vô tận, tao sẽ dùng kiếm khí này để tróc từng lớp da trên người mày cho mày muốn sống không được mà muốn chết cũng chẳng xong”.

“Như vậy mới có thể trả thù cho cháu tao”.

Cháu của Triệu Sóc chính là Triệu Khôi, bị Diệp Thiên huỷ đi tu vi và trở thành một kẻ bỏ đi, sau này vĩnh viễn là phế nhân. Mối hận thù này còn sâu hơn cả mối hận giết người.

Ở phía xa.

“Đây, đây…”

Đông Phương Tĩnh tái mét mặt. Luồng khí tức đáng sợ cuồn trào, nó khiến con người ta rơi vào sợ hãi và tuyệt vọng vô tận, như thể thế giới này đang rơi vào ngày tận thế, từng đám mây đen kịt bao phủ khắp không trung và đang đè nén xuống phía dưới.

Cảm giác đó thật khó chịu.

Bạch Tử U gần như hôn mê. Vốn dĩ cô bị thương quá nặng, lúc này lại phải chịu áp lực thế này đè nén nên cơ thể đang phải cố gắng đẩy luồng khí tức này ra.

Đến cả một võ sĩ tầng thứ mười trong trạng thái sức khoẻ bình thường như Chu Hoàng cũng còn cảm thấy khó chịu.

Và đây mới chỉ là tám phần thực lực của Triệu Sóc.

Thậm chí đến cả thanh Thuỷ Tổ Kiếm trong tay ông ta cũng chưa vung ra mà đã khủng khiếp thế này rồi.

Nếu ông ta dùng hết sức thì sẽ xảy ra cảnh tượng gì đây?

Mấy người bọn họ thật sự không dám nghĩ tới.

Cũng đúng lúc này, ở một hướng khác, ông cố Chu đỡ La Hằng và cùng với hai chị em song sinh vội vàng đi tới.

Bọn họ còn chưa tới đây đã bị luồng khí tức khủng khiếp đột nhiên toả ra kia làm cho suýt chút nữa thì ngã cả ra. Bọn họ đứng im tại chỗ, lên tiếng hét lớn.

“Thật sự quá khủng khiếp”.

La Hằng trợn tròn mắt nhìn xung quanh, đúng lúc ông ta thấy Triệu Sóc đang đối đầu với Diệp Thiên nên vội vàng lên tiếng: “Cậu Diệp có nguy hiểm”.

Nhưng bọn họ chỉ biết trơ mắt nhìn vì căn bản không thể làm được gì hơn nữa. Kể cả là có kịp đi tới đó thì cũng chỉ có thể tới mà nộp mạng thôi.

Lúc này Triệu Sóc cầm thanh Thuỷ Tổ Kiếm trong tay nên sức mạnh của ông ta đã vượt qua tất thảy bọn họ, giống như khoảng cách về thực lực của võ sĩ tầng thứ mười và người thường vậy. Bọn họ căn bản không thể nào bì nổi.

Thế nhưng giây phút sau đó, mọi người đều phải ngỡ ngàng. Chỉ thấy ở khoảng cách gần Triệu Sóc nhất, thậm chí ở khoảng cách mà Triệu Sóc chưa cần vung kiếm, không cần kiếm khí mà chỉ qua thực thể cây kiếm đã có thể đánh trúng người khác thì Diệp Thiên lại bình an vô sự, chẳng hề hấn gì.

Giống như người đang đứng trước đó với thực lực khủng khiếp kia chỉ là ảo ảnh, căn bản chẳng đáng để quan tâm vậy.

“Chết!”, Triệu Sóc đã vung kiếm ra.

Tốc độ vô cùng nhanh chóng.

Cũng vào lúc này, luồng kiếm khí từ bốn phương tám hướng đều phóng về phía Diệp Thiên và hình thành một luồng kiếm khí mạnh như bão táp.

Nếu như ai đó chạm phải nó thì e rằng chỉ trong chớp mắt đã tan xương nát thịt, thậm chí đến phần tàn dư của cơ thể cũng không thể tìm thấy.

Nhưng Diệp Thiên lại từ từ giơ tay ra, tiếp đó anh vung cánh tay. Vô số kiếm khí tụ lại kia lập tức tiêu tán, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác và chúng chưa từng xuất hiện vậy.

Đúng vào lúc này, thanh Thuỷ Tổ Kiếm trên tay Triệu Sóc cũng đã chém xuống.

Nhưng nó lại không dễ dàng được hạ xuống như bất cứ giây phút nào trước đó mà bị ngăn trở lại. Thanh trường kiếm dừng giữa không trung, không thể nào nhích thêm nổi.

Đồng thời, luồng khí tức khủng khiếp ban đầu cũng không còn được phóng ra nữa.

“Mày…”, Triệu Sóc ngây dại, đôi mắt ông ta trợn tròn, không sao tin nổi.

Chỉ thấy thanh Thuỷ Tổ Kiếm trong tay ông ta không thể nào theo đà mà chém xuống được nữa và nguyên nhân là bởi có một cánh tay khác chặn lại, đó là cánh tay của Diệp Thiên.

Không! Hoặc có thể nói rằng chỉ là hai ngón tay của Diệp Thiên.

Đúng vậy, là hai ngón tay đã có thể huỷ thiên diệt địa, đem theo nỗi tuyệt vọng vô hạn, kẹp chặt lấy thanh Thuỷ Tổ Kiếm một cách ung dung nhẹ nhàng và chẳng hề mất sức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.