Cơ thể như có một bức chắn đã bị phá vỡ. Bạch Tử U tròn mắt ngỡ ngàng.
Cô…đã đột phá thành công, chính thức trở thành võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười.
Cơ thể vốn dĩ yếu ớt trong chốc lát dồi dào sinh lực, cả người tràn đầy sức mạnh, cảm giác bản thân mạnh hơn ít nhất là gấp ba lần trước đó.
Đây chính là sự nhảy vọt nhanh chóng về chất.
“Đừng nói gì, giữ vết thương khéo, củng cố thực lực”, Diệp Thiên không đợi Bạch Tử U lên tiếng mà đã lên tiếng trước.
Bạch Tử U nghe thế thì vội gật đầu, sau đó cô lập tức im bặt, không nói thêm lời nào.
Chẳng mấy chốc, Diệp Thiên lại nới lỏng tay. Sau khi nhận được chân truyền của Thuỷ Tổ Kiếm, bên trong cơ thể anh có thêm một thứ mới, giống như khối không khí vòng xoáy vậy, rất thần kỳ.
Luồng khí này mang năng lượng lâu đời và còn rất mạnh, vả lại có dùng cũng không hết, sau khi dùng tới nó, chỉ cần nghỉ ngơi chốc lát là có thể hồi phục lại, thậm chí còn tăng thêm khí.
Diệp Thiên gọi luồng khí xoáy này bằng cái tên “lực thuỷ tổ”.
Đúng lúc này ở phía trên đột nhiên có một sự chấn động truyền đến.
….
Phía trên, bên ngoài mê cung.
Triệu Sóc nhảy vọt ra ngoài. Khi nhìn thấy mặt trời đang lên và bầu không khí khoan khoái, tinh thần ông ta chốc lát cảm thấy sảng khoái hơn hẳn. Đến cả cơ thể yếu ớt cũng nhanh chóng được hồi phục lại.
“Đúng là thả mình thật rồi”, Triệu Sóc mừng rơn. Ông ta tăng nhanh tốc độ rời khỏi đây.
Mê cung rất rộng, mặc dù phần đỉnh của mê cung được xây bằng nhưng lại phải chạy rất xa mới tới đầu ra.
Ở phía xa, Triệu Sóc đã trông thấy hình ảnh rất đông người đứng ở cửa ra của mê cung, trong đó có Bắc Dương – Các Chủ Bắc Thiên Các.
Ông ta lập tức hô to: “Các Chủ”.
Chỉ một tiếng hô của ông ta liền nhận được hồi đáp. Ngay sau đó bóng người Bắc Dương cũng di chuyển theo. Bắc Dương nhanh chóng tới chỗ ông ta.
Lúc này, tâm trạng hoang mang và căng thẳng của Triệu Sóc cuối cùng cũng nhẹ nhõm hẳn. Thực lực của Bắc Dương thâm sâu khó dò, cho dù là tên họ Diệp kia có thay đổi ý thì cũng phải suy tính lại.
Cuối cùng, hai người gặp nhau ở phần gần cửa ra của mê cung.
“Các Chủ, có chuyện rồi”.
Triệu Sóc lại gần Bắc Dương thì lập tức lên tiếng đổ vạ: “Trưởng Lão Trương Linh Phóng lấy trộm Thuỷ Tổ Kiếm xông vào mê cung, sau đó bị Thuỷ Tổ Kiếm làm cho điên đảo tâm trí, bắt đầu đại khai sát giới. Cuối cùng tôi liều mạng mới đoạt được Thuỷ Tổ Kiếm về…”
Không đợi ông ta nói xong, Bắc Dương đã chủ động lấy lại thanh Thuỷ Tổ Kiếm rồi lên tiếng: “Thanh kiếm này không phải do Trương Linh Phóng lấy trộm”.
“Hả?”, Triệu Sóc ngỡ ngàng. Không phải Trương Linh Phóng lấy trộm thì còn có thể là ai? Ông ta đi cùng Trương Linh Phóng cả đoạn đường kia mà.
Lúc này Bắc Dương mới tiếp tục nói: “Thanh kiếm này là do tên Diệp Thiên đó lấy trộm”.
Triệu Sóc chợt sáng mắt lên, nói: “Ông đổ vạ đấy à? Ý này hay đấy”.
Ông ta giơ hai tay lên tán thành, thế nhưng sau khi Bắc Dương ngắt lời thì ông ta mới đứng người.
Chỉ thấy Bắc Dương lại lần nữa nói tiếp: “Thanh kiếm này bị Diệp Thiên lấy tộm thì đại khai sát giới bên trong mê cung. Sau khi tôi nắm được tình hình, đã cử hai vị Trưởng Lão là Trương Linh Phóng và Triệu Sóc vào trong xử lý nhưng bị Diệp Thiên sát hại. Trưởng Lão Trương Linh Phóng đã bị Diệp Thiên giết bên trong mê cùng còn Trưởng Lão Triệu Sóc liều mạng đoạt lại hung khí nhưng vì vết thương quá nặng, sau khi cứu giúp mà không được thì cuối cùng cũng bỏ mạng”.
“Các Chủ, ông nói vậy là có ý gì?”, Triệu Sóc nghe không hiểu rồi lên tiếng hỏi lại.
Nhưng đáp lời ông ta chỉ là một vệt sáng sắc lạnh được vung ra.
Ngay sau đó, Triệu Sóc chỉ cảm thấy cổ mình lạnh toát, dòng máu đỏ tươi tuôn trào. Cơ thể vốn dĩ yếu lập tức ngã nhào ra, và ngay sau đó ông ta được Bắc Dương đỡ lấy.
Triệu Sóc trợn tròn mắt nhìn. Đôi mắt Các Chủ Bắc Dương đỏ ngầu, ông ta ôm lấy cơ thể đã ngã vật ra của Triệu Sóc rồi hét lớn: “Thất Trưởng Lão, ông nhất định phải kiên cường tới cùng. Đợi tên họ Diệp đó ra ngoài, tôi sẽ đích thân báo thù cho ông và Trưởng Lão Trương Linh Phóng. Ông nhất định phải cố lên…”
Vài người đã tới bên Bắc Dương, chính là những có tuổi trong các thế lực và gia tộc có thiệp mời lần này.
“Có chuyện gì vậy?”, một người lên tiếng và đó chính là môn chủ Tô Vân Hải của Lạc Bắc Môn.
Bắc Dương hằn học đáp: “Có người lấy trộm thần binh Thuỷ Tổ Kiếm của Bắc Thiên Các chúng tôi sau đó đại khai sát giới ở bên trong mê cung Thiên Ngoại, giết chết rất nhiều người…”
“Tôi đã cử hai Trưởng Lão tới đó xử lý và đoạt lại thanh kiếm về nhưng không ngờ một người đã chết và một người trọng thương. Hiện giờ Trưởng Lão trọng thương là Triệu Sóc cũng…”
“Thế nhưng khi Trưởng Lão Triệu Sóc nhảy ra ngoài cũng đã đem Thuỷ Tổ Kiếm giao lại”.
“Tôi nhất định phải giết tên họ Diệp đó để báo thù cho hai vị Trưởng Lão của Bắc Thiên Các”.
Bắc Dương thuật lại.
“Cái gì?”, mọi người nghe xong thì đều tỏ ra kinh ngạc. Có điều bọn họ kinh ngạc hơn khi thấy thanh Thuỷ Tổ Kiếm trong tay Bắc Dương.
Người nào người nấy sáng cả mắt. Đây chính là thần binh trong truyền thuyết.
“Có được Thuỷ Tổ Kiếm là có được thiên hạ”, câu nó này không phải nói chơi và cũng không có lửa thì sao có khói.
Vả lại thông tin Thuỷ Tổ Kiếm ở Bắc Thiên Các đã được đồn thổi từ lâu, người biết về nó rất nhiều. Mãi tới gần đây, đại hội của Bắc Thiên Các mới thật sự thu hút nhiều người tham gia đến vậy.
Vì chỉ có tham gia đại hội thì mới có thể vào bên trong Bắc Thiên Các, mới có thể tiếp cận với Thuỷ Tổ Kiếm, mới có cơ may đoạt được nó.
Thực ra cho dù không đoạt được Thuỷ Tổ Kiếm mà chỉ cần được nhìn một lần cũng đã là may mắn lắm rồi.
Nói tóm lại Thuỷ Tổ Kiếm đối với những người tham gia đại hội của Bắc Thiên Các là vật mà bọn họ nằm mơ cũng mong muốn thấy được.
“Các Chủ Bắc Dương, ông nói tới tên họ Diệp là tên Diệp Thiên đó sao?”
Giọng nói của Tô Vân Hải lại tiếp tục vang lên, kéo theo sự chú ý của tất thảy mọi người.
Nghe thấy hai từ “Diệp Thiên”, không ít người tỏ ra ngỡ ngàng.
Bắc Dương gật đầu hằn học đáp: “Chính là hắn, vừa rồi Thất Trưởng Lão còn nhắc tới hắn. Hắn đã trộm thần binh Thuỷ Tổ Kiếm của Bắc Thiên Các chúng tôi và lạm sát bên trong mê cung”.
“Nếu không phải Thất Trưởng Lão liều mạng nhảy ra khỏi đó thì e rằng việc này mãi mãi chỉ là bí mật”.
“Hắn ta thật sự đáng chết”, giọng ông ta đầy phẫn nộ.
Những lời này khi đến tai người khác đều khiến cho mọi người tỏ vẻ khác thường. Rất nhiều người biết Diệp Thiên vì dù gì trước đó khi trải qua ải thử thách, anh chính là tiêu điểm của mọi sự chú ý.
Ải đầu tiên, Diệp Thiên đi trên Sếu, ải thứ hai, Diệp Thiên cứu không ít người. Sao đột nhiên Diệp Thiên lại đại khai sát giới bên trong mê cung được?
Có người tỏ vẻ hoài nghi, có người ngỡ ngàng, có người suy tư.
Đương nhiên cũng có người sốt ruột.
“Đệ tử Lãm Thiên Phường của tôi còn ở trong đó”.
“Trưởng Lão và ba vị tăng lữ của Kim Phật Sơn cũng ở trong đó”.
“Mau vào trong cứu người đi”.
“Đừng vội, một mình hắn cũng chẳng làm nổi trò trống gì đâu”.
“Không ở cùng một cung đường thì không sao cả”.
Những người sốt ruột rất nhiều nhưng phần lớn mọi người đều bình tĩnh. Cho dù có người dám đại khai sát giới bên trong đó thì e rằng cũng chỉ mất công mà thôi.
Bên trong mê cung có hơn hai mươi con đường và có không ít võ sĩ tầng thứ mười trong đó, bọn họ vô cùng lợi hại cho nên có muốn làm anh hùng thì cũng chỉ có thể làm anh hùng bên trong một con đường mà thôi.
Không ít người đã từng vào mê cung Thiên Ngoại nên hiểu rõ tình hình bên trong đó.
Những người có thực lực dưới tầng thứ mười đừng mong để lại chút tàn tích gì cho nên có muốn làm gì thì chỉ có thể thể hoạt động ở một con đường mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]