“Thuỷ Tổ Kiếm mất đi thần tính? Biến thành một thành kiếm bình thường?”
Mọi người nge xong thì đều trợn tròn mắt nhìn Bắc Dương. Thấy đối phương chẳng thay đổi sắc mặt, ánh mắt vẫn rất kiên định thì bọn họ biết rằng những gì ông ta vừa nói đều là thật.
Vậy là bọn họ ít nhiều cũng thể hiện ra có đôi chút thất vọng. Nếu như uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm còn thì có lẽ bọn họ sẽ muốn ra tay đoạt nó về chứ cũng không đến mức như hiện tại, chỉ trơ mắt nhìn như vậy.
Đối với một thần binh như Thuỷ Tổ Kiếm, không một võ sĩ nào có thể từ chối. Trong một số lời đồn còn nhắc tới vũ khí này có thể nâng thực lực của một người tới mức gần như vô hạn, còn Thuỷ Tổ Kiếm hay còn gọi là thanh kiếm mà Thuỷ Tổ đã từng dùng thì đương nhiên càng lợi hại.
“Được, việc Thuỷ Tổ Kiếm đã nói rõ ràng rồi, vậy thì tại sao lại có mê cung Thiên Ngoại. Các Chủ Bắc Dương hiện giờ có phải cũng nên nói toàn bộ sự thật ra để giải quyết sự nghi hoặc trong lòng mọi người không?”
Tô Vân Hải nhắc nhở.
Đối với một số chuyện bí mật của Bắc Thiên Các, ông ta đã muốn biết từ lâu và muốn tìm hiểu nhưng mãi vẫn không có cơ hội.
Dù gì cũng là bí mật của người ta, một mình ông ta là người ngoài, không thể cứ lên tiếng hỏi như vậy được. Thế nhưng, bây giờ cơ hội đến rồi.
“Cái này…”, Bắc Dương cau mày, như thể không muốn nói lắm.
Thế nhưng Tô Vân Hải lại tiếp tục lên tiếng: “Các Chủ Bắc Dương, ngay từ đầu chúng tôi đều dốc lòng phối hợp với ông. Bây giờ xảy ra chuyện, nếu ông còn muốn che giấu thì không được ổn cho lắm đâu”.
Bắc Dương nheo mắt, nhìn Tô Vân Hải với vẻ không mấy hài lòng. Thế nhưng ngay sau đó…
Lại là giọng nói khác vang lên, và người lên tiếng chính là người đang mặc kín bưng. Người này nói: “Tình hình của mê cung Thiên Ngoại tôi cũng muốn biết. Các Chủ Bắc Dương cũng nên nói ra đi. Ví dụ như như vật liệu xây dựng lên mê cung này tại sao có thể kiên cố đến mức võ sĩ tầng thứ mười dốc toàn lực cũng không thể để lại dấu tích gì trên đó, nhưng lại có thể dùng ngoại lực để xây dựng thành mê cung. Tuyệt đối không phải là tự nhiên hình thành được”.
“Vả lại, vùng đất mà Bắc Thiên Các toạ lạc mặc dù là một vùng đất lành nhưng cũng không trùng hợp đến mức trên mỗi đỉnh đều có một ải thử thách, vả lại đều giống như tự nhiên hình thành nhưng lại do con người làm ra”.
“Nhưng với nhân lực trước mắt, cho dù là với cả máy móc tiên tiến thì cũng không thể xây dựng nơi này thành nhiều kiến trúc và nhiều ải như vậy được”.
“Điều khiến người ta cảm thấy khó hiểu nhất vẫn chính là Thuỷ Tổ Kiếm. Tại sao chỉ có Bắc Thiên Các của ông là có nó?”
Những lời này về cơ bản đều là những lời chất vấn, ép hỏi.
Bạch Ngục và Bách Mi của Bạch Cốt Hội không nói gì, nhưng đôi mắt bọn họ cũng nhìn về phía Bắc Dương. Rõ ràng, hai người bọn họ cũng muốn biết những điều này.
“Các vị thật sự muốn biết?”, Bắc Dương ngừng một lát rồi tự nhiên bật cười.
Mấy người bọn họ chợt ngây ra, Tô Vân Hải lên tiếng nói: “Nếu không tiện nói thì thôi, tuy nhiên sự hợp tác giữa chúng ta cũng chấm dứt từ đây vì dù sao không có nền tảng là sự tin tưởng, lại thêm địa bàn của Bắc Thiên Các các ông, ai biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?”
“Mặc dù mấy người chúng tôi thực lực cũng không hề vừa nhưng ở địa bàn Bắc Thiên Các của các ông vẫn phải cẩn thận”.
Câu này rõ ràng là mũi dùi chĩa thẳng vào Bắc Dương, và nói ra mọi suy nghĩ tâm tư của mọi người.
“Tô Môn Chủ nói không sai”.
Câu nói này là của Bạch Ngục. Hắn ta lạnh lùng nói: “Không chỉ là việc của mê cung Thiên Ngoại, còn việc những quái vật rừng sâu. Rõ ràng trước đó bọn chúng đã bị tiêu diệt hết sạch, tại sao Bắc Thiên Các của ông còn xuất hiện? Vả lại số lượng lại nhiều vô cùng, không giống như còn sót lại từ thực nghiệm trước kia mà lại giống như một loại vật thí nghiệm thất bại gần đây mới sản sinh ra”.
Bầu không khí trở nên căng thẳng. Người bịt kín kia lại nói tiếp: “Điều kiện tiên quyết của tin tưởng chính là đủ hiểu biết. Các Chủ Bắc Dương, nếu không ngại thì ông nói đi”.
“Kế hoạch của chúng ta đã được triển khai, bây giờ nếu gián đoạn thì không hề có lợi cho bên nào cả, đặc biệt là đối với Bắc Thiên Các của ông mà nói, lần này có bao nhiêu người chết, sau này e rằng sẽ gặp không ít rắc rối”.
“Cho nên tiếp tục hợp tác, sau đó làm một mẻ mà nhàn về sau, hoặc chấm dứt hợp tác từ đây, sau này đứng về phía đối đầu với nhau, cái này phải xem sự lựa chọn của Các Chủ Bắc Dương rồi”.
Chỉ có Bách Mi là không nói lời nào. Ánh mắt cô ta chốc chốc lại nhìn về phía mê cung, mong đợi một bóng hình nào đó có thể đi ra.
Cô ta đương nhiên muốn biết tình hình bên trong mê cung. Mấy ngày nay cô ta và Bạch Ngục đều canh giữ ở lối ra của khu vực trung gian trong mê cung nhưng thực chất, diện tích bên trong khu vực đó cũng nhỏ, hai người bọn họ căn bản chẳng vào làm gì cho nên cũng không biết sau khi điều chỉnh các cửa ải bên trong mê cung thì tình hình cụ thể ra sao.
Nhưng tình hình lúc này lại có phát sinh mới, có người đoạt lấy thần binh Thuỷ Tổ Kiếm của Bắc Thiên Các, vả lại chính Bắc Dương còn nói là Diệp Thiên đoạt.
Còn uy lực của Thuỷ Tổ Kiếm thế nào thì bọn họ lại càng không rõ.
Nhưng Bách Mi là người đã từng tiếp xúc với Diệp Thiên, không nói cô ta hiểu Diệp Thiên bao nhiêu nhưng cô ta dám khẳng định với tính cách của Diệp Thiên thì tuyệt đối sẽ không làm mấy trò vặt vãnh như đi trộm cắp như vậy chứ đừng nói là dựa vào thực lực của Diệp Thiên, e rằng có muốn trừ khử Thiên Khải và Bắc Dương thì chẳng ai trong số hai người này là đối thủ của anh cả.
Diệp Thiên căn bản không thể là người trộm Thuỷ Tổ Kiếm được.
Đương nhiên, Thuỷ Tổ Kiếm vốn là thần binh, người ngấp nghé mong đoạt được nó lại quá nhiều, cũng có khả năng sẽ có người trộm nó nhưng người này tuyệt đối không phải Diệp Thiên cho nên Bách Mi càng muốn biết tình hình bên trong mê cung Thiên Ngoại hơn.
Hồi lâu, Bắc Dương mới thở dài lên tiếng: “Được rồi, các vị đã muốn biết, thực ra nói cũng không sao”.
“Vả lại cũng không phải là việc gì to tát. Dù sao thì Bắc Thiên Các của tôi xây dựng ở đây cũng lâu năm rồi, những gì dám tìm hiểu cũng đã tìm hiểu rồi cho nên bí mật để giữ lại cũng chẳng nhiều”.
“Còn mê cung Thiên Ngoại, thực tế không phải là mê cung gì mà là một ngôi mộ cổ”.
Bắc Dương giải thích xong thì mọi người đều tỏ vẻ nghiêm túc hẳn.
“Cổ mộ?”
Khi nghe hai từ này, mấy người bọn họ đều thay đổi nét mặt nhanh chóng, đặc biệt là Tô Vân Hải. Ông ta cau mày: “Mộ của ai?”
Ông ta không tin lắm vì thực sự nghe vô cùng khó tin.
Một nơi rộng lớn như vậy lại là ngôi mộ cổ?
“Không phải là Thuỷ Tổ Mộ chứ?”
Người bịt kín kia vô thức lên tiếng hỏi.
Nào ngờ Bắc Dương lại gật đầu: “Chính xác là Thuỷ Tổ Mộ”.
“Cái gì?”
Thấy Bắc Dương xác nhận, những người khác sáng cả mắt lên. Nếu những gì Bắc Dương nói là thật vậy thì bảo vật bên trong Thuỷ Tổ Mộ sẽ rất nhiều, dù gì Thuỷ Tổ cũng là người rất mạnh trong truyền thuyết, vả lại còn là một ngôi mộ vô cùng rộng lớn. Nếu không có một số bảo bối được giấu trong đó thì thật khó tin.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]