Chương trước
Chương sau
Phù, phù…

Không ít người bắt đầu tỏ vẻ khó thở. Những võ sĩ thực lực mạnh hơn một chút thì không thay đổi quá nhiều vì bọn họ chỉ cần hít một hơi là có thể nhịn được rất lâu, nhưng đó chỉ là thời gian nín thở dài và còn xa mới đạt tới độ không cần thở.

Sau khi những người khác hít sạch oxy còn lại rồi thở ra, bọn họ cũng gặp phải trở ngại.

“Lão già Bắc Dương chết tiệt, ông ta đã tính toán mọi thứ rồi”, Bạch Ngục tự nhủ.

Khi Bắc Dương nói rằng lượng oxy ở đây chỉ có thể dùng trong mười lăm phút thì phần lớn các võ sĩ đương nhiên sẽ kiểm soát hơi thở, giảm bớt tần suất hít vào thở ra.

Nhưng khi đếm thời gian thì hiện giờ cũng đã quá mười lăm phút, cũng có nghĩa là Bắc Dương đã tính cả tần suất hít thở của bọn họ.

“Không thể thế này mãi, quá đông người”, đột nhiên người mặc đồ kín bưng kia lên tiếng.

Bên trong hang động cũng có đến hơn trăm võ sĩ. Mỗi một người chỉ cần hít vào một cái là đã tốn biết bao oxy rồi.

“Lão già giấu đuôi kia đang nói gì thế?”, một thanh niên trẻ tuổi đứng gần đó lên giọng.

Thế nhưng khi hắn vừa dứt lời thì một cơn gió lạnh bạt tới. Chỉ nghe thấy “bịch” một tiếng, gã thanh niên vừa lên tiếng kia đã ngã vật ra đất. Sau khi ngã ra, đôi mắt hắn trợn trừng phẫn nộ, máu tươi bắn tung toé và hắn đã ngừng thở.

Nhưng từ đầu đến chân hắn lại không hề có lấy một vết thương, thậm chí vừa rồi dưới hàng trăm con mắt nhìn, cũng không thể thấy rõ hung thủ là ai. Thế nhưng người thanh niên này là võ sĩ tầng thứ bảy, thế mà mới đó đã chết rồi.

“Tiểu Vân!”

Có một võ sĩ lớn tuổi đột nhiên hét lên rồi vội chạy tới chỗ thi thể của người thanh niên vừa chết kia.

Tay ông ta run rẩy. Sau khi kiểm tra một hồi, ông ta lập tức chỉ tay vào người mặc đồ kín bưng kia và nghiêm giọng chất vấn: “Là, là mày ra tay! Nhất định là mày hại cháu tao”.

Nói xong, ông ta lập tức ra tay.

Luồng khí tức của võ sĩ tầng thứ mười toát ra. Lão già này cũng là là một võ sĩ rất mạnh, gần đây vừa đột phá lên tầng thứ mười và còn dẫn theo cháu mình tới Bắc Thiên Các tham dự cuộc so tài, tiện thể va chạm với bên ngoài, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện.

Hiện giờ cháu ông ta đã chết tại đây!

Hai người cùng ra tay. Bọn họ đều là võ sĩ tầng thứ mười nhưng cũng có người mạnh kẻ yếu. Lão già mới đột phá lên tầng thứ mười kia rõ ràng không phải là đối thủ của kẻ mặc đồ kín bưng.

Ông ta bị đánh tới mức lùi sau liên tiếp. nhưng đã có người lên tiếng: “Mấy người này quá hống hách, bọn họ hợp tác với nhau ra tay với chúng ta trước, muốn giết tất cả chúng ta. Hiện giờ lại ỷ mạnh hiếp yếu.”

“Không thể đợi chết được”.

“Phải liên kết lại với nhau, giết chết bọn họ”.

“Nhất định phải giết chết bọn họ. Tất cả tại bọn họ nên chúng ta mới bị nhốt trong đây không thể ra ngoài”.

Lúc này đám đông vô cùng căm phẫn. Quả bom cuối cùng cũng phát nổ.

Một bên nghĩ cách ra ngoài, một bên là khí oxy sắp cạn kiệt mà bọn họ còn xảy ra mâu thuẫn cho nên chỉ cần ra tay là ông chết, tôi sống.

Diệp Thiên và Đông Phương Tĩnh cùng Bách Mi đứng gần tường cho nên không ai tới đó. Thế nhưng Bách Mi lại là người khiến người ta phải chú ý đến.

Cô ta trông xinh đẹp thu hút ánh nhìn, ngoài ra lại là người hợp tác với Bắc Thiên Các, cùng đứng về phe với Bạch Ngục nên đã bị những người khác chú ý từ lâu.

Do vậy mà chẳng lâu sau đó đã có người nhao tới.

“Tiện nhân, còn cô nữa”.

Người kia là võ sĩ tầng thứ tám.

Bách Mi hít vào một hơi thật sâu và vung nắm đấm ra. Cô ta còn chưa chạm vào đối phương thì đối phương đã bay luôn ra ngoài.

Bình thường Bách Mi luôn che giấu thực lực nhưng trong hoàn cảnh thế này, cô ta không cần thiết phải che giấu thực lực nữa.

Thực lực của một võ sĩ tầng thứ mười bộc phát khiến tên vừa xông lên kia lập tức phải thu tay về. Mọi người trông thấy thế thì tự hiểu lý do vì sao.

Dù có phẫn nộ thế nào thì bọn họ cũng không thể mù quáng xông lên nộp mạng được.

Bách Mi không ra tay đuổi cùng giết tận.

Tên kia ngã ra đất thì ói ra cả miệng máu, vết thương không quá nghiêm trọng.

“Tâm trạng tôi không tốt, tốt nhất đừng đụng đến tôi”, Bách Mi lạnh lùng nạt nộ.

Những võ sĩ tầng thứ chín trở xuống đều lùi về sau nhưng những võ sĩ tầng thứ chín trở lên lại liên thủ lại.

“Các người lùi về sau, để tôi đối phó”, lúc này một võ sĩ tầng thứ mười bước ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bách Mi, cười nói: “Là một mỹ nhân à?”

Sau đó, người này liếc mắt nhìn Đông Phương Tĩnh ở phía xa, ánh mắt ông ta sáng quắc lên.

Lại một mỹ nhân khác.

“Hai người là đồng bọn à? Nào, lên cả đi, thắng thì coi như các cô có bản lĩnh, thua thì xin lỗi nhé, tôi đây thích…gái đẹp!”

Võ sĩ tầng thứ mười này là một gã đàn ông trung tuổi mặt vuông chữ điền. Nhưng những lời nói lúc này của ông ta đã hoàn toàn huỷ đi hình tượng của bản thân ông ta và để lộ ra bộ dạng dâm dê giảo hoạt.

Bách Mi thấy thế thì càng lạnh lùng hơn nhưng lại tỏ vẻ thận trọng vì dù sao đối phương cũng là võ sĩ tầng thứ mười. Mặc dù cô ta rất tự tin với thực lực của mình nhưng tự tin không có nghĩa là tự đại.

Vụt!

Và đối phương đã xông lên. Bách Mi vội tiếp chiêu.

Bịch, bịch, bịch!

Không hổ là màn giao đấu của võ sĩ tầng thứ mười, chỉ giao đấu tuỳ ý thôi cũng đủ khiến tứ phía chấn động, đặc biệt là mặt đất.

Mặt đất bùn bết lại với nhau bây giờ đã bay cuộn lên bắn quanh hang động.

Bề mặt nung đang bốc lên hơi nóng, lượng oxy giảm dần và mọi người thì đang tàn sát lẫn nhau.

Cảnh tượng lúc này trông thật thảm khốc với những tiếng kêu thảm thiết, máu tươi bắn tung toé khắp nơi.

“Lợi hại…”

Sau khi võ sĩ tầng thứ mười kia giao đấu với Bách Mi thì liền nhận ra rằng cả hai bên không thể nhanh chóng đàn áp được đối phương nên ông ta lập tức đảo mắt nhìn sang Đông Phương Tĩnh.

“Chinh phục mỹ nhân này trước đã”.

Ông ta nhanh chóng nhận ra thực lực của Đông Phương Tĩnh vào tầng thứ tám. Mặc dù khả năng thiên bẩm không tồi, tiền đồ rộng mở nhưng hiện tại Đông Phương Tĩnh rõ ràng không phải là đối thủ của ông ta.

Một giọng nói đột nhiên vang lên.

“Ông không nên ra tay với chúng tôi”, giọng nói này hết sức thản nhiên.

Võ sĩ tầng thứ mười kia thấy thế thì vô thức nhìn về phía người vừa lên tiếng. Chỉ thấy người này dựa vào tường, bộ dạng như đang xem trò hay.

Và người đó chính là Diệp Thiên.

Diệp Thiên vốn dĩ không định nhúng tay vào một phần vì nhóm người phía Tô Vân Hải vốn đã hợp tác với Bắc Thiên Các cho nên có thể coi là kẻ địch, một nhóm người khác mặc dù không phải là kẻ địch nhưng chắc chắn không thể là bạn cho nên anh muốn đứng ngoài xem trò hay, đợi hai bên tự tàn sát lẫn nhau.

Khi có người ra tay với Bách Mi, Diệp Thiên cũng tỏ thái độ bàng quan. Mặc dù anh có quen biết với Bách Mi nhưng cũng chỉ là mối quan hệ bình thường, Diệp Thiên cũng sẽ không vì đối phương là phái nữ, trông xinh đẹp mà sẽ giúp đỡ.

Nhưng không ngờ đối thủ của Bách Mi lúc này lại không có mắt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.