Chương trước
Chương sau
Có võ sĩ tầng thứ mười chết sao? Tất cả mọi người đều tỏ ra khó tin, không dám tin đây là sự thật.

Vì đạt tới tầng thứ mười thì thực lực đã là sự thay đổi một trời một vực rồi.

Ngoại trừ võ sĩ vừa đột phá lên tầng thứ mười giao đấu với võ sĩ tầng thứ mười Đỉnh Phong còn có khả năng phân định rõ ràng sống chết, nếu không thì cuộc giao đấu của hai võ sĩ cùng tầng thứ mười như nhau, đừng nói là nhanh chóng phân định được sống chết mà cho dù định ra được kẻ thắng người thua cũng là việc vô cùng khó khăn.

Chí ít thì không thể nào vừa mới ra tay đã khiến một võ sĩ tầng thứ mười chết ngay được.

Vả lại võ sĩ tầng thứ mười vừa bỏ mạng này còn là người vừa đột phá lên tầng thứ mười chứ không phải là võ sĩ tầng thứ mười lâu năm, thực lực chí ít cũng rơi vào giữa tầng thứ mười.

“Là cậu?”, sau khi biết người giết Trình Phi là Diệp Thiên, từng ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn lên người Diệp Thiên, vả lại rất nhanh chóng đã có người nhận ra Diệp Thiên.

Từ khi vào Bắc Thiên Các, Diệp Thiên đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Ở ải đầu tiên, Diệp Thiên đi trên đàn Sếu trắng qua khoảng cách dài cả trăm mét với độ sâu thăm thẳm, sau đó ở bên trong ngọn núi lửa ở ải thứ hai, Diệp Thiên đã cứu không ít người.

Cũng ở bên trong mê cung ở ải thứ ba, lại chẳng thấy Diệp Thiên đâu. Không ít người còn cho rằng Diệp Thiên đã gặp phải chuyện chẳng lành cho nên khi thấy anh thì người ta tỏ vẻ ngỡ ngàng.

Bạch Ngục cau mày giống như lần đầu tiên quan sát Diệp Thiên. Hắn nhìn với con mắt thăm dò khác thường. Trong lòng hắn lúc này trỗi dậy sự kinh ngạc vì đối phương có thể giết chết một võ sĩ tầng thứ mười.

Phía hai sư đồ Lạc Bắc Môn, Tô Vân Hải thì nheo mắt, không biết trong lòng ông ta đang nghĩ gì còn Chu Phong thì ngỡ ngàng nhưng lại có đôi chút hối hận.

Lý do hắn không tự tin rất đơn giản, đó chính là Diệp Thiên cũng trạc tuổi hắn mà hiện giờ hắn mới chỉ đạt tầng thứ tám, cũng được coi là thiên tài rồi, thế nhưng đối phương cho dù có lợi hại, khả năng thiên bẩm tốt thì cùng lắm cũng chỉ giết chết được võ sĩ tầng thứ chín.

Thế nhưng bây giờ cái xác của một võ sĩ tầng thứ mười nằm bất động dưới chân hắn, chuyện này phải giải thích sao đây?

Lẽ nào là do võ sĩ tầng thứ mười kia không cẩn thận nên bị đánh lén? Nghĩ thế nào cũng không thể có khả năng này được.

Võ sĩ tầng thứ mười làm sao có thể bị đánh lén đến mức bỏ mạng thế này được?

“Tiểu tử, không cần biết cậu dùng cách gì giết đi Trình Phi nhưng cách làm của cậu có phải là định đối đầu với tất cả những người ở đây không?”, lúc này một lão già tóc bạc phơ lên tiếng hỏi Diệp Thiên.

Lão già này chính là Long tiền bối của nhà họ Long – một gia tộc quy ẩn.

Diệp Thiên lãnh đạm đáp: “Tôi chỉ xem trò hay thôi. Người này không có mắt, muốn bắt nạt người của tôi, tôi chỉ có thể ra tay kết liễu ông ta thôi”.

Đông Phương Tĩnh nép sau Diệp Thiên. Bóng người Diệp Thiên cho cô một cảm giác hết sức an toàn. Khi nghe thấy ba từ “người của tôi”, trái tim cô khẽ run nhưng trong lòng lại chỉ biết thầm cười khổ.

Những ngày tháng quen biết tiếp xúc với Diệp Thiên, cô cũng có chút hiểu biết về anh cho nên Đông Phương Tĩnh biết rằng những lời mà Diệp Thiên vừa nói chỉ là cách anh đối xử với người của mình, giống như Chu Hoàng và Bạch Tử U chứ không hề có bất cứ ý gì khác, càng không thể xuất hiện tình cảm nam nữ trong đó.

Đương nhiên người giống như Diệp Thiên, Đông Phương Tĩnh không dám nghĩ xa xôi, chỉ là đôi khi cô cũng mơ mộng một chút.

“Ồ?”, Long tiền bối nghe Diệp Thiên trả lời xong thì liếc mắt nhìn sang Đông Phương Tĩnh và phát hiện cô gái này trông hết đỗi xinh đẹp. Trong lòng ông ta cũng tự có đáp án rõ ràng.

Thế là ông ta gật đầu, nói: “Tôi khá hiểu con người Trình Phi. Ông ta không phải là người xấu nhưng điểm trừ duy nhất chính là hơi háo sắc. Kể cả hôm nay ông ta chết, cũng bởi nguyên do này. Cậu thanh niên, hiện tại mục tiêu của chúng tôi không phải là tàn sát lẫn nhau, mà là những người này đã tính mưu kế từ trước và bắt tay hợp tác với Bắc Dương, chuẩn bị giết chết chúng tôi. Hiện giờ âm mưu bại lộ nhưng bọn họ vẫn hống hách, chi bằng liên thủ lại giết bọn họ trước rồi nghĩ cách ra ngoài?”

Câu này của ông ta có ý tứ lôi kéo Diệp Thiên. Trước tiên chưa cần bàn Diệp Thiên giết Trình Phi thế nào. Nhưng người có thể giết một võ sĩ tầng thứ mười thì cũng đủ để chứng minh thực lực rồi. Vả lại, những người sống tới tuổi này rồi cho nên từng trải qua nhiều chuyện.

Bọn họ biết rằng hiện giờ không phải là lúc đắc tội với phe trung lập, phải lôi kéo tăng thêm thực lực cho bên mình thì mới có thể đối phó với nhóm người phía Tô Vân Hải.

“Diệp Thiên, đừng nghe lão già này nói”.

Lúc này Tô Vân Hải đột nhiên lên tiếng: “Nếu như chúng tôi có ý định giết người thì sao có thể để cậu sống đến bây giờ? Cho nên lão già này nói năng hàm hồ. Thế này, giờ cậu hợp tác với chúng tôi xử lý bọn họ. Với sự hiểu biết của chúng tôi về Bắc Thiên Các thì cơ hội ra ngoài sẽ cao hơn”.

Ông ta cũng chuẩn bị lôi kéo.

Mặc dù trong lòng Chu Phong cũng không cam tâm tình nguyện nhưng hắn ta cũng biết rằng tình thế nguy cấp cho nên cũng cười nói: “Anh Diệp, thực sự xin lỗi anh, trước đó đều là tôi lỗ mãng, đắc tội với anh, xin anh lượng thứ. Mọi người cùng hợp tác, sau khi ra ngoài tôi nhất định sẽ quỳ xuống tạ tội với anh”.

Cả hai sư đồ bọn họ hợp lại nói, vả lại Chu Phong nói rằng sau khi hợp tác rồi ra ngoài hắn mới xin lỗi chứ không phải là xin lỗi ngay bây giờ.

“Các người…”, cả nhóm người phía Long tiền bối lúc này tỏ ra kinh ngạc.

Còn có thể thế này sao?

Long tiền bối vội nói với Diệp Thiên: “Cậu thanh niên, đừng tin lời bọn họ. Đám người này đều là loại ăn không nhả xương. Nếu không phải vừa rồi Bắc Dương của Bắc Thiên Các lên tiếng và nói rõ sự việc ra thì đến giờ chúng tôi e rằng còn bị mắc trong cái bẫy của bọn họ”.

“Đúng vậy, không thể tin lời bọn họ nói được”.

“Bây giờ chỉ cần hợp tác xử lý bọn họ thì mới có thể tìm được đường ra”.

“Bắc Dương nói không chừng còn bày mưu gì đó, ngộ nhỡ nghe lời bọn họ, tới cuối cùng mắc bẫy thì chết chắc”.

Nhóm người phía Long tiền bối khuyên can Diệp Thiên. Có thêm được sự tham gia của một võ sĩ tầng thứ mười là có thể tăng thực lực lên vô số lần.

Bọn họ vốn dĩ đã mất đi Trình Phi, nếu Diệp Thiên không hợp tác với bọn họ, thậm chí hợp tác với đối phương thì kết cục không cần nói cũng có thể biết.

Kết quả cuối cùng chính là đám người phía bọn họ sẽ chết sạch không còn mống người còn người của đối phương có khả năng sẽ vì hợp tác với Bắc Dương mà có thể rời khỏi đây.

Nếu thật sự như vậy thì sẽ rất đáng sợ.

“Diệp Thiên, hợp tác với chúng tôi, cơ hội ra ngoài sẽ lớn hơn. Đám người kia chỉ là một lũ ô hợp, kể cả cuối cùng bọn họ có thắng thì cũng đừng hòng ra ngoài được”, Tô Vân Hải lại lên tiếng.

Vả lại lần này đến cả Bạch Ngục cũng nói thêm: “Tiểu tử, nếu cậu lựa chọn hợp tác với chúng tôi thì khi ra ngoài tôi sẽ dùng công lao của tôi xin hội trưởng tặng Bách Mi cho cậu”.

“Không phải hai người nói chuyện hợp lắm sao? Nhưng Bạch Cốt Hội của chúng tôi có quy định, thành viên trong hội phải giữ mình, không được quan hệ với người bên ngoài, nhưng nếu như có cống hiến thì có thể phá bỏ quy định này”, Bạch Ngục mặc dù miệng thì nói lời này nhưng mắt lại hằn lên ánh nhìn lạnh lùng tôi độc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.