Chương trước
Chương sau
Lúc này Phong Vô Nhai đang giao đấu với Diệp Thiên thì chợt lên tiếng với giọng mỉa mai “Tiểu tử, cô bạn cùng đi với cậu hiện giờ đơn thương độc mã, sắp phải đối đầu với rất nhiều kẻ địch. Thế nào? Lẽ nào cậu không tới giúp cô ta sao?”

Diệp Thiên thấy vậy liền bật cười lạnh lùng: “Giúp? Ông nghĩ cho mình trước đi”.

Dứt lời, lòng bàn tay Diệp Thiên vận khí tức đẩy về phía đối diện. Phong Vô Nhai sững người, nhanh chống lùi về sau.

Với thực lực của ông ta, thì chiêu này của Diệp Thiên quả thực rất mạnh, thậm chí có thể nói là vượt ngoài sức tưởng tượng của ông ta.

Có điều nó lại chưa thể khiến ông ta bị thương được. Trước mặt Phong Vô Nhai xuất hiện một bức chắn vô hình.

Khi đòn đánh của Diệp Thiên vung tới cũng là lúc bức chắn đó xuất hiện bảo vệ và che chắn cho Phong Vô Nhai.

“Tiểu tử, tôi thừa nhận cậu rất kiên trì, nhưng đáng tiếc, trước mặt tôi, thực lực của cậu hãy còn non lắm”, Phong Vô Nhai lạnh lùng lên tiếng.

Diệp Thiên biết những kẻ có cảnh giới vượt qua tầng thứ mười mới có được sức mạnh khủng khiếp điều khiển mọi thứ trong không trung như vậy.

Xem ra ông ta cũng muốn lợi dụng điểm này để đánh bại mình.

Nhưng Diệp Thiên là ai chứ? Thấy đối phương ra đòn, anh nhếch miệng khẽ cười, rồi ngay sau đó, Diệp Thiên gằn lên một tiếng dứt khoát và một đòn công phá cực mạnh được anh tung ra.

Dưới đòn tấn công đó, bức chắn bảo vệ của đối phương hoàn toàn không thể còn khả năng tồn tại, cứ thế bị Diệp Thiên phá vỡ.

Còn Diệp Thiên lúc này lại nhanh chóng như hoá thành một ngôi sao băng, lao vút về phía đối phương.

Phong Vô Nhai thấy thế thì sững sờ. Ông ta vốn tưởng rằng có thể tận dụng bức chắn trong một khoảng thời gian để kiểm soát Diệp Thiên nhưng nào ngờ lại bị Diệp Thiên phá vỡ nhanh đến vậy.

Thật sự quá nhanh!

Diệp Thiên thấy thái độ đó của ông ta thì bật cười: “Tôi còn cho rằng thực lực của ông mạnh thế nào, không ngờ cũng chỉ đến thế mà thôi, đã vậy thì thôi cho ông được mở mang tầm mắt”.

Diệp Thiên liên tiếp ra đòn tấn công không cho Phong Vô Nhai có cơ hội định thần trở lại.

Phong Vô Nhai thoáng qua ánh nhìn sợ hãi trong đôi mắt. Ông ta không dám tin thực lực của Diệp Thiên lúc này lại có thể lên một tầm cao mới.

Không sai, thực ra vừa rồi Diệp Thiên chưa hề sử dụng hết toàn bộ sức lực. Đây chính là thói quen của anh. Cho dù đối đầu với ai thì cũng đều giữ lại thực lực một chút, không bao giờ ra đòn mạnh nhất ngay từ đầu.

Mục đích là để khi then chốt, anh sẽ khiến đối phương không còn đường tháo chạy. Lúc này, Diệp Thiên vận toàn bộ sức nên khiến cho đối phương có một cảm giác bị đè nén vô cùng nặng nề.

Phong Vô Nhai không thể không phòng bị, ông ta dùng hết sức phòng thủ, có điều ông ta lại rất tự tin vào thực lực của mình vì ông ta cho rằng thực lực của Diệp Thiên và mình không chênh nhau quá nhiều và do vậy mà ông ta đối đầu với Diệp Thiên bằng tâm thế ung dung thong thả.

Có điều…

Chẳng mất bao lâu, ông ta đã ý thức được tình hình hiện giờ đã hoàn toàn thay đổi vì ông ta phát hiện ra sức chiến đấu của Diệp Thiên càng ngày càng mạnh. Ban đầu ông ta còn có thể đối đầu với đòn tấn công của anh nhưng sau đó lại dần dần yếu thế.

Sức tấn công của tên này như sông sâu biển cả vậy, liên tiếp không dứt, không hề có ý định dừng lại.

Lúc này ông ta thật sự ngỡ ngàng. Ông ta trợn mắt bay người di chuyển vì dù sao hiện giờ đối với một đối thủ như Diệp Thiên, Phong Vô Nhai nhất định phải chuẩn bị kỹ lưỡng hơn, nếu không, kể cả là ông ta cũng có thể phải bại dưới tay Diệp Thiên một cách thảm hại.

Có điều vừa ý thức được vấn đề thì ông ta chợt cảm thấy có gì đó hết sức kỳ lạ.

Ông ta nhận ra rằng mình không đủ thời gian để chuẩn bị thêm nữa và có khả năng không đánh lại được Diệp Thiên vì Diệp Thiên không để cho ông ta có cơ hội trở mình, cứ thế lao lên và vận sức tuyệt đối.

Lẽ nào hắn ta đã đạt tới cảnh giới đó rồi sao? Ông ta trợn tròn mắt ngỡ ngàng, hít vào một hơi thật sâu rồi bấm bụng đánh trả.

Diệp Thiên đã đoán trước ông ta sẽ làm như vậy nên bật cười: “Thủ đoạn như vậy mà đòi đối phó với tôi sao?”

Nói rồi, Diệp Thiên tung một đòn hiểm yếu vào đối phương.

Phong Vô Nhai kêu gào thảm thiết, bay ngay ra ngoài. Đối với ông ta mà nói thì tình cảnh hiện giờ thực sự đã vượt qua mọi suy tính của bản thân.

Đòn cuối cùng của Diệp Thiên không khiến ông ta mất mạng nhưng cũng đủ khiến cho ông ta mất đi sức chiến đấu.

“Không thể nào…”, Phong Vô Nhai ngỡ ngàng.

“Thực lực của tao đã vượt qua tầng thứ mười, thực lực của mày cũng thế, tại sao, tại sao lại như vậy được?”

Diệp Thiên đứng từ trên nhìn xuống ông ta: “Đúng là ông đã vượt qua tầng thứ mười, nhưng đáng tiếc, căn bản nền móng của ông không tốt, nên còn thiếu hụt nhiều lắm”.

Phong Vô Nhai nghe vậy thì chỉ biết thẫn thờ nhìn Diệp Thiên với con mắt hết sức phức tạp.

Diệp Thiên không nói thêm gì nhiều, chỉ phất tay phóng ra luồng sức mạnh mới. Chiêu này không phải để công kích đối phương mà chỉ để cho ông ta thấy sức mạnh của mình mà thôi.

“Đây….”, Phong Vô Nhai thấy vậy thì lập tức nhận ra sự khác biệt từ phía Diệp Thiên.

Cuối cùng ông ta cũng biết khoảng cách giữa mình và Diệp Thiên rốt cục là bao xa.

“Ha ha ha…”

“Không ngờ cậu lại mạnh như vậy. Xem ra tôi thua cũng không oan”, Phong Vô Nhai nói bằng giọng thất vọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.