Chương trước
Chương sau
Bịt mắt mà có thể bắn trúng tám cái cốc, khả năng thế này rõ ràng có thể dùng hai từ “truyền kỳ” để hình dung.

Lúc này xung quanh đều vang lên tiếng vỗ tay reo hò náo nhiệt.

Sau khi bắn xong, Trịnh Khôn tháo lớp vải bịt mắt nhếch miệng cười, đi tới trước mặt Diệp Thiên: “Tiểu tử, thế nào?”

Diệp Thiên tỏ vẻ tán thưởng: “Không tồi, không hổ là nhân vật truyền kỳ trong lời đồn, thực lực quả nhiên khiến người ta phải ngạc nhiên”.

Trịnh Khôn nghe vậy thì lại càng tỏ ra kiêu căng hơn: “Giờ đến cậu rồi đấy”, nói rồi, hắn đi sang bên để Diệp Thiên tới khu bắn súng.

“Tôi có một yêu cầu”, Diệp Thiên cười nói.

Trịnh Khôn chợt tỏ thái độ khó hiểu: “Có yêu cầu gì?”

Những người xung quanh hắn bắt đầu khó chịu: “Tiểu tử, tôi thấy cậu sắp bại trận rồi nên mới đòi hỏi phải không? Hay giờ thấy sợ nên đòi rút lui? Ha ha ha”

“Đúng vậy, mất mặt quá đi”.

Đám người xôn xao mỗi người một câu với thái độ châm chọc mỉa mai Diệp Thiên.

Diệp Thiên cười lạnh lùng: “Sau khi tôi bịt mắt, hy vọng ở đây có người đưa tôi ra ngoài chạy chừng một ki lô mét, sau đó đi vòng quanh khu phức hợp thể thao này mười vòng khiến tôi bị loạn phương hướng rồi hãy để tôi bắt đầu bắn”.

Cái gì?

Diệp Thiên dứt lời, tất cả những người xung quanh đều cảm thấy giật mình ngỡ ngàng.

Tên này bị điên rồi sao?

Sao lại muốn chơi kiểu đó?

Nên biết rằng Trịnh Khôn có thể làm vậy hoàn toàn vì hắn có khả năng sát thương vô cùng mạnh. Trước khi bịt mắt, hắn đã ghi nhớ vị trí của từng cái cốc cho nên sau khi bịt mắt mới có thể dựa vào trí nhớ của mình mà bắn vỡ những cái cốc này.

Có điều tên này lại…

Hắn làm vậy chẳng khác nào khiến mình tự bị choáng váng mà mất đi phương hướng?

Với trạng thái không phân biệt được đông tây nam bắc mà còn muốn bắn súng sao?

Đúng là ngông cuồng.

“Cậu chắc chắn muốn làm vậy chứ?”, Trịnh Khôn nheo mắt nhìn Diệp Thiên hỏi lại.

Diệp Thiên gật đầu cười nhạt:”Đương nhiên rồi”.

Ha ha, được thôi, đã vậy thì tôi cho cậu toại nguyện. Thôi Toàn, cậu giúp hắn ta đi”.

“Vâng”, tên Thôi Toàn lập tức đi về phía Diệp Thiên, nở nụ cười gian giảo.

Mặc Trần Huy thấy vậy thì tỏ vẻ dè chừng vì ông ta rất lo đám người này sẽ giở trò vặt vãnh không hay, ông ta định tiến lên trước hỗ trợ Diệp Thiên nhưng lúc này phía Trịnh Khôn có kẻ đứng ra chắn đường.

Mặc Trần Huy không khỏi sốt ruột. Ông ta tức tối nhìn Trịnh Khôn: “Trịnh Khôn, cậu muốn làm gì hả?”

Trịnh Khôn hắng giọng: “Làm gì? Đương nhiên là giúp người anh em đây cảm thấy vui vẻ rồi”.

Hắn dứt lời, mấy tên đàn em của hắn đều bước ra, tiến lên phía trước.

Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn. Lúc này Diệp Thiên chợt lên tiếng: “Mặc gia chủ, ông yên tâm, cứ để bọn họ lên”.

Mặc Trần Huy nghe vậy thì chỉ có thể từ bỏ ý định ban đầu, nói: “Được”.

Lúc này Thôi Toàn đã tới trước mặt Diệp Thiên, hắn kéo Diệp Thiên chạy ra khỏi khu bắn súng. Những người còn lại thấy vậy thì đều lần lượt đi theo muốn xem xem rốt cục có trò hay gì đang đợi.

Chỉ thấy bọn họ hai người phía trước một người phía sau, chạy một vòng xung quanh khu thi đấu khiến cho người ta mất đi phương hướng, không phân định được đông tây nam bắc.

“Tôi thấy tên tiểu tử này rõ ràng đang chém gió. Hắn mà lợi hại như vậy thì có cần phải như thế không?”

“Đúng vậy, xem hắn ta làm được gì”

Những người xung quanh bàn tán xôn xao, tỏ thái độ hoài nghi về Diệp Thiên.

Đám người Thôi Toàn đưa Diệp Thiên chạy về cũng đi vào từ một cửa khác, sau hơn một tiếng đồng hồ, bọn chúng đưa anh quay lại khu bắn súng, có điều Thôi Toàn lại không để Diệp Thiên đứng đối diện với vị trí đặt cốc mà hướng về phía khác để khiến anh hoàn toàn mất đi phương hướng.

“Cậu!!!”, Mặc Trần Huy tức tối ra mặt. Ông ta không ngờ đối phương lại có thể gian xảo như vậy.

Không chỉ mình ông ta mà đến cả những người xung quanh cũng tỏ vẻ khó hiểu.

“Làm thế là quá đáng rồi đấy”.

“Đúng vậy, cho dù bọn họ không muốn tiểu tử này giành chiến thắng thì vừa rồi đã đưa hắn chạy cả vòng như thế mà còn chưa đủ sao?”

…..

Có điều trước đó Diệp Thiên cũng đã dặn dò mọi người cho dù phía đối phương làm gì cũng không được có bất cứ hành động nào khác, do vậy mà bọn họ chỉ có thể đứng bên quan sát tình hình.

Hồi lâu, Thôi Toàn mới lùi về. Lúc này mọi con mắt đều đổ dồn về phía Diệp Thiên.

Bọn họ muốn xem xem Diệp Thiên rốt cục có thể bắn trúng mục tiêu hay không.

Chỉ cần Diệp Thiên có thể quay người lại phân bịệt vị trí thì anh có thể có cơ hội bắn trúng mục tiêu, nhưng vấn đề nằm ở đối phương lại chơi xỏ Diệp Thiên như vậy.

Ai cũng cho rằng Diệp Thiên chắc chắn thua rồi vì dù sao thì chẳng có ai lại có thể phân biệt được mục tiêu trong trạng thái như vậy cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.