Chương trước
Chương sau
Người này đi tới với bước chân chậm rãi và phong thái vô cùng kiên định. hững tên kia thấy vậy thì đều có một cảm giác không khỏi rùng mình mà bất giác cau mày lại.

Khi người này tới trước mặt bọn chúng, chỉ thấy Trịnh Khôn tỏ thái độ ngỡ ngàng kinh ngạc mà nói với giọng mang theo ý cười: “Không ngờ người tới lại là ông”.

Có điều người thần bí này lại không mấy quan tâm tới lời Trịnh Khôn vừa nói.

Nghe Trịnh Khôn nói vậy, người kia chỉ lạnh lùng đáp: “Lẽ nào tôi không được tới đây sao?”

Trịnh Khôn sững người bật cười:”Được chứ, đương nhiên là được chứ. Có điều tôi lại không ngờ ông có thể xuất hiện ở đây lúc này”.

“Tôi có xuất hiện hay không thì liên quan gì đến cậu?”

“Đương nhiên có liên quan chứ, vì ông chính là kẻ địch của tôi. Ông cho rằng tôi sẽ hợp tác với kẻ địch của mình sao?”, Trịnh Khôn khoanh tay trước ngực mỉa mai.

Có thể thấy thái độ đó của Trịnh Khôn hoàn toàn không coi người đối diện ra gì. Hắn nhếch miệng, hất hàm khi nói chuyện, còn người mới tới chỉ lặng lẽ nhìn hắn, hít vào một hơi và nói: “Hừ, dù sao thì hiện giờ cậu cũng không có cách đối phó với Diệp Thiên. Nếu như cậu muốn hợp tác với tôi thì tôi có thể chỉ cách cho cậu. Nhưng nếu cậu không đồng ý hợp tác thì…cáo từ”, nói xong, người này quay người toan rời đi.

Trịnh Khôn thấy vậy thì bắt đầu đứng ngồi không yên. Hắn chợt tiến lên trước, nói: “Khoan đã, chúng tôi cần ông đối phó với hắn”.

Người kia nghe vậy thì dừng bước chân, còn Trịnh Khôn lúc này lại nói với giọng khó hiểu: “Nhưng trước khi chúng ta hợp tác, tôi vẫn muốn hỏi rõ ràng, vì sao ông lại hợp tác với tôi?”

Người thần bí kia lắc đầu, rít lên qua kẽ răng: “Vì hắn đã lấy đi mọi thứ của tôi. Địa vị, thực lực, người của tôi! Tôi đương nhiên phải báo thù, cho hắn ăn trái đắng”.

Trịnh Khôn bật cười, nói tiếp: “Tôi có thể hiệu được tâm trạng của ông. Hắn cũng đã cướp đi mọi thứ của tôi, chúng ta nhất định phải giành về”.

Trịnh Khôn nắm chặt tay thể hiện sự quyết tâm và tâm trạng hằn học và mong muốn trả thù bất cứ lúc nào.

“Cho nên nếu chúng ta hợp tác thì sẽ dễ dàng đối phó với hắn hơn, cậu thấy sao?”, người thần bí kia hỏi Trịnh Khôn.

Trịnh Khôn chợt sáng mắt lên, hắn quay sang nhìn người thần bí kia rồi hạ giọng nói: “Nếu tôi không muốn hợp tác với ông thì đã không để ông ở lại đây rồi”.

Ngừng một lúc, Trịnh Khôn lại nói tiếp: “Được, chúng ta hợp tác. Kế hoạch tiếp theo thế nào, ông nói đi”.

Người thần bí kia nói ra suy nghĩ và kế hoạch mà ăn vạch ra sẵn. Trịnh Khôn nghe xong thì cau mày, vẻ mặt trông phức tạp và hứng thú thấy rõ.

Ngày hôm sau, đại hội võ lâm chính thức bắt đầu. Đối với nhiều võ sĩ mà nói thì đại hội lần này có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Đại hội võ lâm cứ năm năm lại mới được tổ chức một lần vì vậy nó lại khiến cho người ta mong chờ hơn.

Mà màn so tài của Diệp Thiên và Trịnh Khôn hôm qua có thể coi là nguồn cổ vũ khiến cho người ta có thêm tinh thần hơn vào cuộc so tài lần này.

Trong cuộc thi đấu ngày hôm nay, những đệ tử mà Mặc Trần Huy dẫn tới đây đều giành được thành tích vô cùng vượt trội khiến ông ta được nở mày nở mặt, khiến cho những người theo dõi thành tích nhà họ Mặc đều cảm thấy hứng thú hơn.

Trước ngày hôm qua phần lớn những người ở đây đều không thấy nhà họ Mặc có nhiều cơ hội chiến thắng vì bọn họ đều cho rằng thực lực nhà họ Mặc hãy còn hạn chế.

Có điều sau ngày hôm qua, người ta đều nhìn nhà họ Mặc bằng con mắt khác vì trong đội nhà họ Mặc có Diệp Thiên.

Thực lực của Diệp Thiên khiến ai ai cũng phải nể phục cho nên hiện giờ không ai dám đánh giá thấp nhà họ Mặc nữa, thậm chí người ta còn cho rằng nhà họ Mặc rất có khả năng sẽ giành chiến thắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.