“Cơ hội? Cơ hội gì”, Lâm Khuê không hiểu ý, vô thức hỏi lại.
Hội trưởng bật cười lạnh lùng, ánh mắt vẫn chỉ nhìn Diệp Thiên: “Rất đơn giản, trước đây đều là do con người đánh bắt cá tôm. Tôi chỉ cho chúng thêm một cơ hội cho chúng bắt giết con người mà thôi”.
“Chỉ cần tới cuối cùng, động vật trong đại dương này đều to lên cả nghìn, cả vạn lần, thậm chí sống trên đất liền, cảnh tượng đó nghĩ thôi cũng thấy hoành tráng rồi”.
Nói tới đây, hội trưởng nhìn ra biển cả mệnh mông mà khuôn mặt thêm vài phần mong đợi, đắc ý.
Lâm Khuê và những chiến sĩ sau lưng anh nghe vậy lại không khỏi rợn người. Nếu thật sự như vậy, và những động vật này còn chịu sự khống chế của Bạch Cốt Hội thì hậu quả không cần nghĩ cũng biết khủng khiếp thế nào.
Cả thế giới này e rằng sắp rơi vào cảnh sinh linh đồ thán rồi.
“Cách nghĩ thì rất hay đấy nhưng đáng tiếc, ông không thấy được ngày đó đâu”, Diệp Thiên mặt mày lạnh lùng nhìn ông ta. Đã đến đây rồi thì anh sẽ không để chuyện này xảy ra.
“Vậy sao? Vậy tôi phải xem xem đường đường là Lăng Thiên Chiến Thần thì có thủ đoạn gì ngăn tôi lại?”, hội trưởng Bạch Cốt Hội bật cười tự tin. Bộ dạng đó như thể không coi Diệp Thiên ra gì.
“Hừ, ông đừng có ngông cuồng”, Lâm Khuê không thể nghe thêm nổi, anh lập tức nhảy vọt lên, tay nắm thật chặt nện về phía hội trưởng.
Thế nhưng hội trưởng lại không hề cử động, miệng cười gian giảo, thậm chí không hề nhìn Lâm Khuê lấy một lần.
Rầm!
Sức mạnh khủng khiếp của Lâm Khuê bộc phát, có điều đòn đấm này của anh không hề đánh vào người hội trưởng mà ngược lại còn bị sức mạnh khác ở cách hội trưởng không xa ngăn lại.
“Đây, đây là kết giới?”, Lâm Khuê cau mày, không khỏi thẫn thờ. Chẳng trách mà Bạch Cốt Hội có chỗ dựa nên chẳng hề sợ hãi. Hoá ra bọn họ đã bố trí một đường kết giới bao khắp đảo này.
“Thuộc hạ của Lăng Thiên Chiến Thần quả nhiên hiểu nhiều biết rộng”, hội trưởng bật cười như thể chẳng lấy đó làm bất ngờ.
“Vì để chào đón các vị mà Bạch Cốt Hội tôi đương nhiên phải chuẩn bị thêm chút quà rồi”.
“Một kết giới mà thôi, có lẽ cũng chẳng thể làm khó cậu Diệp, phải không?”
“Chỉ là không biết, đường đường là Lăng Thiên Chiến Thần, cần bao lâu mới có thể phá được kết giới này. Tôi lại thấy rất tò mò đấy”, hội trưởng nhìn Diệp Thiên, cười lãnh đạm, thân hình từ từ mờ đi và biến mất.
“Thưa anh, giờ nên làm sao?”, Lâm Khuê cuống lên, nhìn ngay sang Diệp Thiên.
Diệp Thiên nhìn hòn đảo trước mặt mà mặt vẫn không hề tỏ ra hoang mang.
“Một kết giới mà thôi, không đáng để nhắn đến”, nói rồi, Diệp Thiên nheo mắt lại, tay phải khép các ngón tay vào nhau, đẩy về phía kết giới kia.
“Rầm!”
Luồng sức mạnh khủng khiếp trong chốc lát phóng trên kết giới khiến cho hòn đảo như rung chuyển. Không chỉ vậy, mặt biển cuộn trào sóng, những con sóng lớn cuộn ngút trời.
Nhưng ai ngờ đối diện với đòn tấn công dữ dội đó, kết giới kia vẫn nguyên trạng, không hề có dấu hiệu nứt lìa.
“Ừm? Chuyện gì thế chứ?”, Lâm Khuê ngây mắt nhìn. Truyện Hệ Thống
Diệp Thiên cau mày nhìn hòn đảo rồi đột nhiên bật cười: “Hoá ra là vậy, Bạch Cốt Hội quả thật là biết giở mánh khoé”.
Nói rồi, anh đi lên trước, không dùng Thuỷ Tổ Kiếm trong tay nữa mà ngược lại, anh nhặt con ốc nhỏ trên mui thuyền, không hề dùng thực lực, chỉ đơn giản là ném nó đi.
Lâm Khuê và những binh sĩ còn lại không hiểu Diệp Thiên đang làm gì.
Nhưng giây phút sau đó, một âm thanh vang lên khiến tất thảy mọi người đều vui mừng.
Con ốc nhỏ bị ném đi kia đột nhiên lại có thể làm hổng kết giới khủng khiếp đó?
Thật không thể tin nổi.
“Cố làm ra vẻ huyền bí mà thôi”, Diệp Thiên nói thản nhiên, sau đó phất tay.
“Đại quân Bắc Dã, tiến công”.
“Tuân lệnh Chiến Thần”.
Hàng chục nghìn binh lính cùng hô vang, lần lượt nhảy lên mui thuyền tiến đánh Bạch Cốt Hội.
Lâm Khuê đi đầu, nắm chặt tay đánh về phía kết giới.
“Phá cho tôi”, Lâm Khuê dứt lời, phía kết giới vang lên một tiếng “toạc” rồi lập tức bị phá bỏ.
Đối diện với Bạch Cô Đảo, người ta có thể cảm nhận được mùi máu tanh nồng nặc bủa vây.
“Giết cho tôi”.
Kết giới bị phá bỏ, đại quân ở ba phía khác cũng tiến công đánh Bạch Cốt Hội, uy thế lẫy lừng.
“Diệp Thiên đã muốn chiến thì đến đi”.
Chỉ nghe một tiếng hét vang lên, chỉ thấy những bóng người mặc áo đen trùm kín mít xuất hiện trước mặt mọi người. Luồng khí tức đáng sợ bao trùm khắp không gian.
“Bạch Cốt Hội mười Vương, sáu Hoàng, bây giờ chỉ còn chín tên, thật là đáng thương”, Diệp Thiên cười thản nhiên, trong ánh mắt không hề do dự.
Không sai, phía trước chính là Vương và Hoàng của Bạch Cốt Hội. Những năm nay Vương và Hoàng của tổ chức này đã bị Diệp Thiên giết quá bán, những tên còn sống sót đến giờ phút này đều là do Diệp Thiên ra tay nương tình.
“Diệp Thiên, mày đừng có ngông cuồng, tao muốn xem xem Lăng Thiên Chiến Thần trong truyền thuyết rột cục có bản lĩnh gì”, kẻ cầm đầu trong sáu Hoàng là Xích Ma hắng giọng. Hắn ta dứt lời thì lập tức xông về phía Diệp Thiên.
Luồng khói đen mờ ảo hoá thành một cánh tay khổng lồ che lấp bầu trời, như muốn nuốt trọn Diệp Thiên.
“Ai cho ông dũng khí khiêu khích tôi?”, Diệp Thiên nhếch miệng. Dứt lời, tay phải anh chỉ lên trời. Giây phút đó, cánh tay khổng lồ kia lập tức tan tác.
Thế nhưng đó cũng chỉ là bắt đầu, chẳng thể khiến cho Xích Ma kinh ngạc. Luồng sức mạnh khủng khiếp lại lần nữa cuộn lên.
Rầm!
Khi sức mạnh đó bộc phát, thân hình Xích Ma cũng theo đó mà bay lên. Ở ngực ông ta lại có thêm hình đầu lâu to như cái bát còn máu thịt thì mơ hồ nhìn không rõ.
“Đây, đây,….”
Cảnh tượng bất ngờ xảy ra khiến mọi người đều thẫn thờ. Đặc biệt là Xích Ma, mặt mày kinh ngạc, không cam tâm tin vào sự thật.
Giây phút sau đó, đôi con ngươi của ông ta dần dần rã rời, cả người rơi từ trên trời xuống.
Kẻ cầm đầu trong các Hoàng của Bạch Cốt Hội cứ thế mà bỏ mạng.
Vốn dĩ ông ta còn muốn ra oai với Diệp Thiên nhưng nào ngờ lại bị Diệp Thiên diệt trừ nhanh đến vậy.
Lúc này, khí thế của năm đại chiến khu lại càng hăng hái và hùng hồn hơn trước còn phía Bạch Cốt Hội, kẻ nào kẻ nấy mặt mày dè chừng thấy rõ.
Đến cả Xích Ma cũng bị Diệp Thiên dùng một chiêu mà đánh gục thì càng không phải bàn đến bọn chúng nữa rồi.
“Ha ha, không hổ là Diệp Thiên. Thực lực khiến người ta phải nể phục”.
Một bóng người vẻ khoan thai từ từ xuất hiện trong không trung, giọng nói vang vọng khắp nơi.
Người này có khuôn mặt cùng lắm là hơn hai mươi tuổi nhưng đầu tóc lại màu trắng bạc, đôi mắt đen láy, cả người toát ra khí tức đầy ma mị.
Phía sau người này còn có ba lão già khác. Một người trong đó chính là U Minh, từng bị Diệp Thiên đánh bại và được hội trưởng Bạch Cốt Hội cứu thoát.
Lúc này, ông ta đang nghiến răng nhìn Diệp Thiên bằng con mắt đầy oán hận.
Trận giao đấu trước đó, Diệp Thiên gần như đã huỷ đi một nửa tu vi của ông ta. Bây giờ thấy Diệp Thiên, ông ta sao có thể không hận cho được?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]