“Hoặc là, nói một cách khác thì người không bỉ ổi đã bị đào thải từ lâu rồi”, Diệp Vấn Hải đột nhiên bật cười ma mị.
“Giống như bố mày, Diệp Vấn Thiên đó thôi”.
Nghe vậy, nét mặt Diệp Thiên vẫn không hề thay đổi thái độ, anh chỉ im lặng nhìn ông ta.
“Ông biết tôi muốn biết điều gì, cơ hội của ông không còn nhiều nữa đâu”.
Diệp Vấn Hải bật cười, ánh mắt diễu cợt: “Đương nhiên tao biết. Không phải mày vẫn luôn muốn biết Diệp Vấn Thiên ở đâu sao?”
“Trên đời này cũng chỉ có một mình tao biết ông ta ở đâu thôi”.
“Chỉ đáng tiếc, mày đừng mong có đáp án”.
“Ha ha ha”, sau tràng cười, Diệp Vấn Hải đột nhiên giơ tay phải lên, vỗ vào ấn đường thật mạnh.
Trong chốc lát, máu tươi tuôn ra xối xả. Diệp Vấn Hải vẫn giữ nụ cười, như đang cười Diệp Thiên, cũng như đang tự cười mình.
Giây phút sau đó, cơ thể ông ta biến mất, hóa thành vô số mảnh vụn, biến mất trong không trung.
Một đời xưng hùng, cứ thế mà tiêu tan!
“Chúc mừng Chiến Thần, dẹp sạch tàn dư, Long Quốc trăm năm bình an”.
Mặc dù hết sức kinh ngạc nhưng những người phía Thanh Long đều lần lượt quỳ gối, phía sau bọn họ là cả hàng trăm nghìn binh sĩ lần lượt quỳ theo.
“Chúc mừng Chiến Thần, dẹp sạch tàn dư, Long Quốc trăm năm bình an”.
Tiếng hô hùng hồn, vang vọng khắp Long Quốc. Bạch Cốt Hội giết hại biết bao nhiêu người trong mười năm trời ở Long Quốc, cuối cùng cũng bị tiêu diệt.
Nhà họ Diệp âm thầm đứng trong bóng tối lũng loạn cũng theo đó mà lụi tàn.
Long Quốc trong vòng trăm năm không xảy ra chiến sự và tất cả mọi thứ đều được Diệp Thiên đổi về.
Long Quốc Chiến Thần, Lăng Thiên Chiến Thần, uy danh hiển hách. Chỉ có Diệp Thiên, ngẩng đầu nhìn vào bầu trời mênh mông mà lòng vẫn không yên.
Đứng ở góc độ của một đất nước mà nói thì anh đã chiến thắng. Trận chiến này đổi lại được cả trăm năm của Long Quốc không lầm than, cũng đáng lắm.
Thế nhưng đứng ở góc độ bản thân anh mà nói, anh lại thua đến mức thương tích đầy mình.
Bố Diệp Vấn Thiên, bố rốt cục đang ở đâu?
Trừ phi trên đời này chỉ có mình Diệp Vấn Hải biết bố ở đâu?
Trận chiến trên Bạch Cô Đảo được định sẵn sẽ được ghi chép trong lịch sử. Sau khi Bạch Cốt Hội bị tiêu diệt, danh tiếng của Diệp Thiên lại càng vang xa. Từ Lăng Thiên Chiến Thần trở thành người bảo vệ cho cả Long Quốc, đồng thời cũng là người bảo vệ cho cả thế giới.
Trận chiến đó, khiến cho không ít quốc gia lần lượt tới Long Quốc tạo mối quan hệ, ký kết hiệp ước vĩnh viễn không bao giờ xâm phạm.
Đây chính là uy lực của Lăng Thiên Chiến Thần.
Vô số bách tính đều tỏ sự kính trọng với Diệp Thiên, thậm chí người dân còn đúc tượng của anh để cúng bái.
Còn sau trận chiến đó, Diệp Thiên không xuất hiện trong mắt người đời nữa, giống như mất tích hoàn toàn vậy.
Một tháng sau, trong nhà họ Tô ở thủ đô. Ba ngày trước, căn nhà được thắp đèn lồng, dán câu đối đỏ, cảnh tượng hết sức rộn ràng.
Còn hôm nay chính là ngày rộn ràng náo nhiệt nhất vì hôm nay chính là ngày mà Diệp Thiên và Tô Thanh Thanh kết hôn.
Không kinh động đến người khác, không có Lăng Thiên Chiến Thần, chỉ có Diệp Thiên và Tô Thanh Thanh mà thôi.
“Giờ lành đã tới, mời tân lang tân nương…”
Sau lời nói của người chủ trì, Diệp Thiên mặc đồ hỉ phục theo phong cách cổ, dáng người cao ráo, phong thái hoạt bát khí chất ngời ngời xuất hiện.
Tô Thanh Thanh đứng bên cạnh anh với dáng người thon thả, dưới lớp khăn trùm đầu màu đỏ là lớp trang điểm tươi xinh, đôi má cô ửng đỏ.
Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, lúc này cuối cùng cũng đã đến ngày hái quả. Tâm trạng của cả hai lúc này thế nào cũng chỉ có bọn họ mới thấu. Nghi thức đơn giản nhưng đầm ấm và đầy lãng mạn.
Ở ghế chủ trì, Diệp Kính Sơn và Tô Vệ Quốc cảm khái vạn phần, đặc biệt là Tô Vệ Quốc, sống mũi cay cay, chỉ chực rơi nước mắt.
Nếu như vợ ông ta có thể thấy cảnh này thì có lẽ sẽ vui mừng lắm.
Nghi lễ hoàn thành, Diệp Thiên hân hoan vén vải trùm đầu của Tô Thanh Thanh, hai người trao nhau nụ hôn say đắm.
“Anh trai, chúc mừng anh”, đến khi chúc rượu, em gái Diệp Na vui vẻ chúc mừng. Cô đỏ mặt cúi đầu. Diệp Thiên vỗ vai Diệp Na không nói gì.
Bên trong khoảng sân, chỉ bày mười bàn tiệc, có điều những người tới đây đều là những lãnh đạo cấp cao của Long Quốc.
“Thưa anh, có người mang quà tới nhưng không viết tên”, Lâm Khuê khéo léo đi tới trước Diệp Thiên, dâng lên một hộp gấm.
Diệp Thiên mở ra nhìn, là hai lọn tóc. Diệp Thiên thở dài, trong lòng phức tạp vô cùng.
Tô Vân Nhi, Tô Hồ….
Có lẽ chỉ có thể có duyên mới gặp lại được.
Trong căn nhà chăng đầy đèn lồng đỏ, không khí vô cùng náo nhiệt. Chu Hoàng và Bạch Tử U ngồi đối diện nhau, cùng nâng li, tâm trạng phức tạp.
“Chu Hoàng, bao nhiêu năm rồi, cô khong muốn tới chúc mừng anh ấy sao?”
“Cô thì sao? Chúng ta đều giống nhau, cô hà tất phải nói vậy?”
Nói rồi, cả hai cô gái cùng nâng li uống cạn, chỉ là chén rượu đó mang theo dư vị thật chua chát.
Ở một góc, Đông Phương Tĩnh thấy cảnh này chỉ biết ngẩng đầu nhìn trăng sáng, đôi mắt ươn ướt.
“Mẹ, Thiên Nhi dẫn Thanh Thanh tới tăm mẹ đây”.
Dung Thành, một ngày trời trong nắng ấm.
Trên đỉnh núi Tú Tuyết, Diệp Thiên quỳ trước mộ phần của mẹ, lòng nặng trĩu. Dưới phần đất này chôn cất động lực để anh cố gắng hơn hai mươi năm nay.
Tô Thanh Thanh cũng quỳ xuống theo.
“Mẹ, mối thù của mẹ con đã báo rồi, chỉ là vẫn không tìm được người đó….”
Anh vẫn không thể thuyết phục mình, mà gọi một tiếng cha.
Đây, đây là điều mà anh còn nợ mẹ.
“Mẹ yên tâm, cho dù đi tới chân trời góc bể, con nhất định sẽ tìm được ông ấy”, Diệp Thiên hứa với mẹ rồi đỡ Tô Thanh Thanh đứng dậy.
Khi cả hai chuẩn bị quay người rời đi thì thấy một người đàn ông trung tuổi sải bước đi tới.
Người này trông chừng hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc hết sức đơn giản nhưng lại có khí chất hơn người. Ông ta để bộ râu rất rậm, che đi phần nào vẻ uy nghiêm của mình.
“Ông là ai?”, ánh mắt Diệp Thiên dừng lại chỗ ông ta, trong lòng anh lúc này không khỏi hồi hộp, tim đập nhanh hơn.
“Haiz, bao nhiêu năm rồi mà không thể gặp con…”.
Người đàn ông trung tuổi nhìn Diệp Thiên với ánh nhìn đầy phức tạp, khi nhìn tới phần mộ, nước mắt ông ta cứ thế tuôn trào.
“Tú Tuyết, anh có lỗi với em”.
Ông ta dứt lời, bầu không khí như vỡ oà.
Tô Thanh Thanh mở to mắt, nhìn lần lượt cả hai người đàn ông trước mặt mà không nói nổi nên lời.
Diệp Thiên quay đầu nhìn người đàn ông kia.
“Ông ở đâu?”, người đàn ông trung tuổi định thần lại nhìn Diệp Thiên, cười nói.
“Nơi này rất nguy hiểm, con chắc chắn muốn tới sao?”
“Chắc chắn”, Diệp Thiên không hề do dự, nói năng dứt khoát.
“Đây là di nguyện của mẹ”.
“Rất tốt! Thiên Nhi của ta lớn thật rồi”, người đàn ông trung tuổi cười hiền hoà: “Đi tìm Mạc Huyền, con sẽ biết cánh cửa dẫn tới một thế giới khác”.
Nói rồi, bóng người đàn ông dần biến mất.
“Bố sẽ ở đó đợi con! Đây là số mệnh của bố, cũng là số mệnh của con”, nói rồi, bóng người ông ta biến mất trong khoảng không vô tận.
Diệp Thiên nắm chặt tay Tô Thanh Thanh nhìn về phía xa, ánh mắt kiên định.
Là Chiến Thần phải tu thân, tề gia, bình thiên hạ.
Là Chiến Thần, vĩnh viễn không được lùi bước, phải tiến về phía trước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]