Đêm đó, Tô Hiểu Bách không về nhà. Nguyên Phi Ngư cũng đứng dựa cửa chờ đợi không lúc nào rời đi. Quan Nhã Dương thì đi ra ngoài một lúc, gọi điện thoại cho thư ký Ngô, dặn anh ta cố gắng liên lạc với chủ phòng vẽ và thỏa thuận cho Tô Hiểu Bách ở lại đó một đêm mà không đuổi cậu đi. Quan Nhã Dương còn mua một chiếc khăn mặt, dấp ướt nước ấm đưa cho Nguyên Phi Ngư lau mặt. Nguyên Phi Ngư thì ngồi bệt trên sàn, người nhuốm đầy màu vẽ, nhìn rất lôi thôi.
Tần Lạc ngồi trước mặt cô, mặt cũng trắng bệch, đôi mắt vẫn lạnh lùng nhìn Nguyên Phi Ngư, cô bỗng hỏi: “Cô có hận tôi không?”.
“Không”. Nguyên Phi Ngư lắc đầu. Những vết màu trên mặt đã khô cong, không thể nào chỉ dùng khăn ướt mà lau khô đi được. Nhìn mặt cô chỗ thì màu đỏ chỗ thì màu trắng rất khó coi nhưng đôi mắt cô lại rất trong sáng, như những loài cá dưới biển khơi, chưa từng nhìn thấy thế gian hiểm ác: “Không hận cậu, đây là lỗi của tớ, tớ có lỗi với cậu trước.”
“Đúng thế, cô không có tư cách gì để hận tôi.” Tần Lạc ngửa mặt lên trời cười lớn. Đôi mắt có chút thỏa mãn khi trả được thù nhưng lại đau khổ đến vô biên. “Là cô nợ tôi, cô và cả Tô Hiểu Bách đều nợ tôi.”
Lời nói của cô nghe rất lạnh lùng tàn nhẫn nhưng cô không hề đứng dậy đi chỗ khác mà vẫn ngồi cùng Nguyên Phi Ngư trên nền đá lạnh, cùng chờ Tô Hiểu Bách mở cửa phòng. Vừa lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thang-trong-trai-tim-anh/2582705/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.