Duyên phận là một thứ rất kỳ diệu, những chàng trai cô gái có được nó thật sự thì không cần phải nghĩ quá nhiều, chỉ cần thi thoảng thầm gọi tên một ai đó trong lòng, dù cách nhau bao xa, anh ấy (cô ấy) cũng có thể nghe thấy, hơn nữa còn ngay tức khắc xuất hiện trước mặt bạn.
Câu nói đó là câu nói kinh điển trong quyển tiểu thuyết duy nhất cô đọc từ nhỏ đến lớn, lúc đó cô thấy rất buồn cười, đâu phải là “thiên lý truyền âm” trong kiếm hiệp, thứ kỳ diệu mơ hồ như duyên phận làm sao có thực? Nhưng bây giờ cô đã có phần tin tưởng rồi.
Sáng sớm hôm nay, khi cô lục tủ quần áo vô tình lại nhìn thấy chiếc áo khoác ngoài mà Quan Nhã Dương bỏ quên, chỉ khẽ thở dài, trong lòng thầm nhủ chẳng biết anh có thích nữ sinh nào trong trường đại học hay không, đến khi gặp lại còn nhận ra cô hay không, khi xuống lầu đi làm liền thực sự nhìn thấy anh.
Anh mặc chiếc áo thun ngắn tay và chiếc quần short đơn giản, hai tay đút túi quần, đang đứng dưới ngọn đèn đường phía đối diện, nhìn thấy cô đứng dưới lầu, mới khẽ đứng thẳng người, khóe miệng nhướng cao tạo thành nụ cười với gọi cô: “Hi, Nguyên Phi Ngư, lâu lắm không gặp.”
Nguyên Phi Ngư đứng sững tại chỗ, không chắc chắn chàng trai trước mặt mình đã thực sự tồn tại, hay là ảo giác của cô.
Dường như anh cao hơn một chút so với trước đây, khuôn mặt không thay đổi nhiều lắm, vẫn đẹp đẽ, nho nhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thang-trong-trai-tim-anh/2582666/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.