Trọng Tín mở rộng cửa nhà cho Mỹ Liên bước vào. Liên đột nhiên lọang chọang cơ hồ sắp té. Tín vội đỡ cô lại ghế ngồi.
- Em sao thế? Hay mình đi bác sĩ nha.
Liên nhăn mặt:
- Khỏi, anh. Có lẽ do sáng giờ em chưa ăn gì nên hơi chóang.
- Do sáng giờ em chưa ăn gì thật ư?
- Thật!... Em không có gì đâu... Hồi nãy anh xông vào kịp lúc nên em không sao.
Nhìn gò má bị đánh bầm của Mỹ Liên, Trọng Tín nóng nảy:
- Còn nói là không sao nữa à? Em...
Liên bật òa khóc tức tưởi làm trọng Tín ngừng ngang. Anh bực dọc vung tay đập mạnh vào không khí, mất bình tĩnh đi tới đi lui quanh Liên.
Tiếng khóc của Liên làm Tín rối cả lên. Anh vỗ nhè nhẹ vai Liên:
- Đừng khóc mà Liên!
- ...
- Do anh nóng nảy quá! Anh xin lỗi.
- ...
- Nín đi em!
- ...
Mặc Tín vỗ về, Liên vẫn khóc rất to. Cô không nghe gì cả. Trong Liên giờ đây là sự hỏang sợ cùng cực. Cái cảm giác ghê tởm, nhục nhã, sợ hãi bám chặt lấy cô. Tại sao lại đối xử với cô như thế?
Trọng Tín gục đầu vào cánh tay. Anh trân người chịu đựng. Anh chờ Mỹ Liên khóc cho thỏa.
Thời gian chậm chạp trôi qua... Cuối cùng Mỹ Liên đã chế ngự được cảm xúc của mình.
Trọng Tín thở ra nhè nhẹ. Anh rút khăn chậm nước mắt cho Liên:
- Đi tắm đi Liên. Em sẽ thấy thỏai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tham/2626429/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.