🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ở cửa tiểu khu Hoa Viên, mái tóc Lâm Vân Nguyệt hơi rối, trên mặt đầy nước mắt nhưng khi thấy Diệp Lân thì ra vẻ điềm đạm, đáng yêu!

Mà chỉ vài ngày trước, khi đối mặt với Diệp Lân, cô ta vẫn còn ra dáng cao thượng, vẻ mặt tràn đầy sự ghét bỏ.

Mới chỉ vài ngày mà thái độ đã khác biệt hoàn toàn. Đây chính là hiện thực!

“Hiện giờ em chẳng còn cái gì hết, ngay cả anh cũng muốn bỏ rơi em sao?” Lâm Vân Nguyệt nhìn Diệp Lân, gần như là cầu xin mà nói với anh.

Trên người Diệp Lân nổi lên da gà, nếu lời này mà là một cô gái khác nói thì có lẽ là thật nhưng mà là Lâm Vân Nguyệt thì hắn thấy ghê rợn hết cả người.

“Cô dừng được rồi.” Diệp Lân bình tĩnh nói: “Hôn nhân của chúng ta vốn là m, lúc ấy tôi làm trái với ý của cha cô nên chúng ta mới kết hôn, hơn nữa đấy cũng chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa thôi!”

mất trí nhớ lại vì muốn trả ơn, mà cô lại không muốn

Đúng vậy, cuộc hôn nhân của bọn họ vốn là một sai lầm, nếu lúc đó Diệp Lân không mất trí nhớ thì hắn không bao giờ để ý tới loại con gái nông cạn, ham giàu như Lâm Vân Nguyệt này.

Nếu ba năm ấy, Lâm Vân Nguyệt và Bạch Liên Hương giống như những người phụ nữ khác thì có lẽ hắn còn có thể chấp nhận.

Nhưng hai mẹ con nhà này thật sự một lời khó nói hết!

“Thứ hai, trong ba năm này, hai người đối xử với tôi như thế nào, tôi nghĩ tự cô hiểu rõ, trong ba năm này ân tình tôi nên trả cũng trả đủ hoảnh khắc mà tôi kí đơn ly hôn ấy giữa chúng ta đã hoàn toàn kết thúc rồi.” Diệp Lân thản nhiên nói.

“Thứ ba, tuy chúng ta chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa nhưng cô lại cắm sừng tôi, tôi không trả thù các cô cũng đã là giới hạn cuối cùng mà tôi có thể chấp nhận rồi, cô đừng có thấy tôi có tiền, thấy Hàn Thạc không cần cô thì cô liền qua đây tìm tôi? Diệp Lân tôi chưa đến mức mà chìm đắm trong một người phụ nữ, đặc biệt là loại người coi tôi như lốp xe dự phòng để đổ vỏ như cô.” Giọng điệu của Diệp Lân rất bình thản!

Lời của anh không hẳn là khó nghe nhưng cũng là sự thật.

Lâm Vân Nguyệt khóc, nói: “Em biết, em biết là em không biết quý trọng, do em lòng tham không đáy, em thật sự biết sai rồi. Vậy nên cho em một cơ hội nữa nhé?”

Diệp Lân thản nhiên nói: “Nhà đó, tôi để lại cho mấy người, giữa chúng ta, không còn khả năng nữa, cũng không còn lời gì để nói, tự cô giải quyết cho tốt, từ hôm nay trở đi chúng ta cũng sẽ phân rõ ranh giới. Sau này tôi mặc kệ cuộc sống của mấy người, mấy người cũng đừng tới tìm tôi nữa, đặc biệt là mẹ cô nếu bà ta mà còn gây sự ở công ty tôi thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Hắn rất hiểu Bạch Liên Hương, bây giờ Hàn Thạc vứt bỏ Lâm Vân Nguyệt rồi, bọn họ không còn gì nữa, vì tài sản hoặc vì muốn hắn tái hôn khẳng định Bạch Liên Hương sẽ chạy tới công ty làm loạn.

Lâm Vân Nguyệt ngẩn người.

Cô ta cùng Bạch Liên Hương còn có cả Lâm Thiến, ba người cùng nhau suy tính chắc chắn Diệp Lân vẫn còn thích cô ta.

Nhưng nhìn biểu hiện bây giờ của Diệp Lân cực kì dứt khoát.

Đồng thời cô ta thầm cười khổ một tiếng, nói: “Phải rồi, bây giờ mỗi một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh ta đều đẹp hơn mình, hiện tại anh ta cũng có tiền thể nào mà chẳng kiếm được người phụ nữ tốt hơn mình, chắc chắn anh †1a qhê tởm mình.”

Diệp Lân cũng không nói lại, hắn tự thấy mình đã nói hết những gì cần nói rồi, hắn không bao giờ muốn dính chút xíu quan hệ nào với cái nhà này.

Hắn cũng không thèm để ý tới Lâm Vân Nguyệt nữa, quay người bước vào trong tiểu khu.

Lâm Vân Nguyệt đờ đẫn đứng trước cửa tiểu khu nhìn bóng dáng của Diệp Lân, trong lòng cô ta hơi hoảng hốt!

Chỉ mới vài ngày mà cuộc sống của cô ta đã hoàn toàn thay đổi. Có hối hận không? Quả thật cô rất hối hận, hối hận tới mức xanh cả ruột.

Trong lòng cô ta trống rỗng lại hồn bay phách lạc bước vào nhà.

Thật ra Diệp Lân cũng không thèm để ý, anh đi vào nhà, mở cửa liền thấy Minh Tiểu Nam và Chiết Thu Vũ đang ngồi ăn ở trong phòng ăn. Diệp Lân kinh ngạc hỏi: “Không phải hai người đang ngủ à?”

Chiết Thu Vũ thản nhiên nhìn anh một cái rồi nói: “Bị anh đánh thức rồi chẳng ngủ được nữa”

“Không phải là vì cứu người đấy sao.” Diệp Lân vội ho một tiếng nói.

Chiết Thu Vũ hừ lạnh một tiếng, sau đó ngẩng đầu nói: “Đúng rồi, hai tên trộm nhãi nhép kia nói là người của Lam Tinh, sao anh lại trêu chọc tới anh ta vậy?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.